Dù gì bà cũng đã chăm sóc cô suốt bao năm qua. Cô biết ơn điều đó. Trước khi đi, cô đã lén để lại số điện thoại trong phòng bà. Sau này, khi mọi chuyện ổn định, cô sẽ tìm cách liên lạc lại với mẹ Lưu.
Không để ý đến sắc mặt đầy biến hóa của những người xung quanh, Oanh Oanh quay lưng bước đi.
Cô không còn là đứa con gái yếu đuối, luôn bị bắt nạt của hai nghìn năm trước nữa. Cô cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Trần, chờ bọn họ nghĩ cách lừa lấy quả thận của cô.
Khi cô sắp ra đến cửa lớn, giọng quát giận dữ của Trần Nghĩa Xương vang lên phía sau:
"Oanh Oanh! Đứng lại cho cha!"
Oanh Oanh không buồn quay đầu.
Ông ta thở hổn hển, giọng đầy uy hiếp: "Con nghe được lời vớ vẩn ở đâu vậy? Mẹ con đang ở ngay trước mặt, không có ai khác cả! Hôm nay con không được phép rời đi, cũng không được đi đâu hết! Hộ khẩu của con vẫn còn ở đây, cha là cha của con, con phải nghe lời cha!"
Hộ khẩu?
Oanh Oanh chợt nhớ ra, sau này nếu muốn nhập học ở trung học Tiệp An, cô cần có sổ hộ khẩu.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn điềm nhiên, nhưng ánh mắt thoáng nét châm chọc:
"Nói đến hộ khẩu, suýt nữa tôi quên mất. Tôi hy vọng sau khi tìm thấy mẹ, ông có thể để tôi chuyển hộ khẩu đi. Dù sao thì, năm đó các người mang tôi về cũng chỉ để làm nguồn thận dự trữ cho con gái thứ hai của các người. Giữa chúng ta không có chút tình cảm ràng buộc nào. Tôi cũng không đồng ý hiến thận. Nếu vậy, cần gì phải tiếp tục ở chung một mái nhà, rồi nhìn nhau mà chán ghét?"
Câu nói này khiến sắc mặt Trần Nghĩa Xương trắng bệch. Ông ta trừng mắt nhìn Oanh Oanh, môi giật giật nhưng không thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, ông ta quay sang nhìn Dư Hồng Vân.
Năm đó, chuyện này chỉ có ông ta và vợ biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!