Oanh Oanh vẫn ngồi ở đó, sắc mặt bình tĩnh. Làn da trắng như tuyết, ánh mắt không gợn sóng.
Cô không nhìn họ nữa, mà đứng dậy, bước về phía hai đứa trẻ sơ sinh.
Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến hai người sởn tóc gáy.
Họ thực sự sợ hãi những thứ kia, đến cả nhìn thêm một cái cũng không dám.
Bọn họ vội vàng bước ra khỏi quán cà phê, hít một hơi thật sâu trong không khí náo nhiệt bên ngoài.
Nhìn dòng xe cộ đông đúc, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không ai nhắc đến chuyện vừa rồi.
Không ai dám nhắc đến hai vong linh trẻ con ấy nữa.
Cứ vậy, cả hai tách ra, mỗi người đi một ngả, như thể chỉ cần rời khỏi nơi này, ác mộng kia sẽ không còn ám ảnh họ nữa.
Trong phòng riêng, Oanh Oanh ngồi xổm trước mặt hai đứa trẻ sơ sinh, khẽ thở dài:
"Sao hai đứa cứ phải bám theo họ làm gì? Không bằng sớm đến địa phủ chờ đầu thai, sau này chắc chắn sẽ gặp được người mẹ tốt hơn."
Hai đứa trẻ trợn tròn mắt, nhe răng nhìn cô.
Bộ dạng tuy hung dữ nhưng lại có chút đáng yêu.
Oanh Oanh phì cười, nhẹ nhàng nói tiếp:
"Mặc dù họ đã phá bỏ hai đứa, nhưng xét cho cùng, chuyện này có liên quan đến cha của hai đứa. Sao cứ phải bám theo họ mà không đi tìm hắn? Ban đầu, chính hắn mới là người không muốn hai đứa ra đời, cũng chính hắn ép mẹ hai đứa bỏ thai. Nếu muốn tìm người để đòi lại công bằng, chẳng phải bám theo hắn mới đúng sao?"
Lời cô nói đều là sự thật.
Hai đứa trẻ, dù nhỏ bé nhưng vẫn mơ hồ hiểu được những gì Oanh Oanh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!