Nhà họ Lục vẫn luôn cảm kích Oanh Oanh. Trước đây, Lục Tố từng nói muốn đưa nàng về ở cùng, Gia Như Thanh còn đặc biệt dọn dẹp lại một gian phòng khách chờ đón. Không ngờ sau khi Oanh Oanh đến kinh thành, lại ở cùng Thẩm Dư Huề, khiến bà có chút tiếc nuối. Hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt.
Nghe danh không bằng tận mắt nhìn, quả nhiên là một tiểu cô nương thanh tú linh động.
Oanh Oanh mỉm cười: "Dì khách sáo quá. Khi còn ở Ninh Bắc, cháu thường đến tiệm ăn của Tố Tố, ăn không biết bao nhiêu bữa, những thứ đó coi như đền bù thôi ạ."
Gia Như Thanh nhìn nàng đầy thiện cảm, dịu dàng nói: "Dù sao dì cũng phải nói một tiếng cảm tạ. Nếu Oanh Oanh có thời gian, cứ đến tìm dì, dì dẫn cháu ra ngoài dạo chơi."
Oanh Oanh gật đầu: "Chờ sau khi Tố Tố và Thẩm đại ca thành thân, cháu định ở lại đến cuối tháng tám mới về Ninh Bắc. Khi đó nhất định đến tìm dì."
Hai người vừa điềm đạm uống trà, vừa trò chuyện vui vẻ.
Một lát sau, Diệp Dung bước đến, mỉm cười nói: "Oanh Oanh, lần trước thực sự cảm tạ cô. Nếu không có cô giúp đỡ, e rằng sau tai nạn xe lần đó, ta đã tàn phế rồi."
Lần đó Oanh Oanh ra tay giúp đỡ vốn có mục đích riêng, nhưng đối phương đã đến bày tỏ lòng cảm kích, nàng tất nhiên không cự tuyệt. Chỉ khẽ cười, ôn hòa đáp: "Diệp tỷ không sao là tốt rồi. Tỷ yên tâm, kiếp nạn này đã qua, về sau ắt sẽ bình an."
Nhìn tướng mạo của nàng ta, quả nhiên tai ương đã tiêu tan.
Diệp Dung hiển nhiên quen biết Gia Như Thanh, liền cung kính hành lễ: "Dì Gia, vãn bối kính chào dì."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!