Những kẻ có thể thông linh triệu hồi vong hồn… Không phải người bình thường như hắn ta có thể đắc tội.
Thấy mọi chuyện đã dần ổn thỏa, Oanh Oanh quay lại hỏi Thạch Tú:
"Cô muốn tiếp tục ở lại nhân gian hay đi địa phủ báo tên?"
Thạch Tú im lặng một lúc rồi lắc đầu. Giờ phút này, thần trí cô ta đã thanh tỉnh hơn nhiều, không còn là một oan hồn mù quáng chỉ biết oán hận, cũng không còn ý định nhảy lầu lần nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm vào mẹ con nhà họ Viên, trong ánh mắt còn mang theo đề phòng.
"Chờ bọn họ lo xong hậu sự của tôi, cha mẹ tôi đưa Đình Đình về quê thì tôi sẽ đi." Giọng cô ta có chút kiên quyết. "Tôi không yên tâm… tôi sợ họ trở mặt, đợi đến khi tôi đi rồi lại tìm cách lấy lại hai trăm vạn. Ít nhất phải đợi người nhà tôi rời khỏi đây an toàn trước đã."
Oanh Oanh nghe vậy cũng không bất ngờ, gật đầu đáp:
"Cũng được."
Tâm nguyện lớn nhất của Thạch Tú lúc này chính là để Đình Đình có một cuộc sống ổn định. Chưa đợi con bé theo ông bà ngoại về quê, cô ta chưa thể yên tâm mà rời đi.
Nghĩ ngợi một lát, Oanh Oanh nói tiếp:
"Tôi sẽ khắc cho Đình Đình một miếng bùa ngọc. Mấy ngày nữa khi rời đi, nhớ lấy mang theo. Bây giờ tôi vẫn đang gia trì, nó có thể giúp ổn định thần hồn… biết đâu lại có tác dụng với chứng tự kỷ của con bé."
Mẹ Thạch vừa nghe xong liền cảm kích đến mức muốn quỳ xuống:
"Bà đồng… cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm!"
Oanh Oanh giật mình lùi lại một bước, xua tay.