"Vậy mấy người nói xem, Thi Việt giết người vì cái gì? Cậu ấy mới mười mấy tuổi, đẹp trai, bao nhiêu cô gái sẵn sàng tự động nhào tới, chẳng lẽ vì muốn xâm hại người chết?"
"Chậc chậc, chẳng phải có hàng xóm nhìn thấy hắn bế con gái của người chết sao? Khả năng cao là muốn giở trò với trẻ con, bị mẹ con bé phát hiện, cuối cùng…"
"Các người quá đáng vừa thôi! Vu oan giá họa mà không thấy ngượng à? Trên mạng đã có bao nhiêu vụ lật kèo rồi, cẩn thận bị vả ngược! Tôi thấy bà lão này hơi kỳ kỳ."
Chủ đề này quá nóng, chỉ trong vài giờ đã leo lên top thịnh hành.
Khi công ty giải trí Kim Huy phát hiện ra, muốn gỡ cũng không kịp nữa. Số người bàn luận đã quá đông, tin tức lan rộng đến mức không thể kiểm soát.
Một đám người la ó, yêu cầu Thi Việt rời khỏi Kim Huy, rời khỏi "Du Âm Văng Vẳng".
"Bọn tôi không muốn nghe một thằng tiểu nhân hèn hạ hát! Đừng để hắn làm bẩn chương trình!"
Nhà họ Viên.
Cha mẹ Thạch Tú cuối cùng cũng đến.
Họ sống ở một ngôi làng nhỏ miền Bắc, quanh năm chân lấm tay bùn. Con gái là niềm tự hào duy nhất của họ—thông minh, học giỏi, thi đậu đại học tốt, tìm được bạn trai rồi kết hôn sinh con ở thủ đô. Nhưng cũng vì thế, cô rất ít khi về quê, mỗi năm chỉ về một hai lần vào dịp lễ tết.
Biết tin con gái chết, hai ông bà như chết lặng.
Thạch Tú còn có một anh trai và một chị dâu. Anh trai cô đi cùng cha mẹ đến Bắc Kinh lo hậu sự, chị dâu thì ở nhà trông hai đứa trẻ.
Mẹ Viên nhìn gia đình nghèo khó này, không nhịn được cau mày.
Bà ta vốn khinh thường họ, nhưng vẫn cố nhịn, không dám để lộ ra ngoài.
Bà ta tuyệt đối không thể nói với nhà họ Thạch rằng con gái họ cãi nhau với con trai bà, rồi vì uất ức mà nhảy lầu.
Bà ta chỉ nói rằng tất cả là lỗi của Thi Việt.