Lòng hắn ta rối bời, hối hận và tự trách đan xen. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành thế này, hắn đã không nói với Thạch Tú những lời tàn nhẫn đó qua điện thoại. Hắn thực sự không nghĩ cô ấy sẽ chọn cách kết thúc như vậy.
Thấy con trai mất kiên nhẫn, mẹ Viên cũng không nói thêm gì. Bà ta miễn cưỡng đưa Viên Ni Đình về nhà, suốt dọc đường vẫn không ngừng lầm bầm nguyền rủa.
Con bé phá của này... sao không chết theo mẹ nó luôn đi cho rồi?
Lúc trước, con trai bà ta cưới một đứa nghèo kiết xác đã là xui xẻo lắm rồi, đến của hồi môn còn chẳng có gì đáng giá. Đẻ ra một con nhóc cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho nhà chồng, thế nên bà ta dứt khoát sang nhà con gái ở, giúp nuôi cháu ngoại.
Sau này, biết cháu ngoại mình bị tự kỷ, bà ta càng thêm khinh thường con dâu. Mỗi lần không vừa ý chuyện gì, bà ta đều gọi điện về nhà mắng mỏ.
Mẹ Viên chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của Thạch Tú có liên quan đến mình.
Trong đồn cảnh sát, Thượng Minh nhờ cảnh sát tìm cho mình một căn phòng kín, kéo rèm che hết ánh sáng bên ngoài. Hắn cũng không bật đèn, để mặc căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt len lỏi vào.
Hắn lấy ngày tháng năm sinh của Hứa Huệ, bắt đầu triệu hồn.
Thượng Minh là người đi theo Vô Thường, trời sinh có thể giao tiếp với âm hồn. Có ngày sinh của Hứa Huệ, hắn dễ dàng triệu hồi cô ấy đến.
Không bao lâu sau, một bóng hình mờ nhạt xuất hiện.
Hứa Huệ thoạt trông hơi hoang mang. Cô biết mình đã chết, cũng biết bản thân rất sợ ánh sáng mặt trời. Kể từ khi trốn thoát khỏi âm sai câu hồn, cô cứ lang thang trong khu dân cư, ban ngày trốn trong bóng tối, ban đêm lại mò ra đi tới đi lui, chưa từng bị ai triệu hồi đến một nơi xa lạ thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!