Lúc này, bà ta mới tức giận trừng mắt nhìn Thi Việt nhưng không nói gì nữa.
Ba người rời khỏi đồn cảnh sát. Nhưng trước khi đi, Oanh Oanh bước đến gần mẹ của Viên Phú, chậm rãi nói bằng giọng nhẹ bẫng:
"Người tự sát thường sẽ mãi mãi quanh quẩn ở nơi họ chết, lặp lại hành động tự sát ấy hết lần này đến lần khác. Nếu ban đêm, các người nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng khi dậy kiểm tra lại chẳng thấy gì, cũng đừng quá kinh ngạc… chỉ là Thạch Tú đang mở cửa phòng, đi ra ngoài nhảy lầu một lần nữa mà thôi."
Mẹ của Viên Phú tái mét mặt, cả người run bần bật:
"Cô… cô đừng có nói linh tinh! Cô gái nhỏ này toàn nói bậy bạ!"
Bà ta định xông lên làm ầm ĩ, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị hai cảnh sát trẻ ngăn lại. Một người lạnh giọng quát:
"Bà định đánh người ngay trong đồn cảnh sát à? Có muốn bị giam giữ không?"
Mẹ của Viên Phú lập tức la lối:
"Là cô ta dọa tôi trước! Cô ta nói con dâu tôi mỗi tối đều sẽ về lặp lại cảnh nhảy lầu! Cảnh sát, các người quản không? Mau bắt cô ta lại đi! Cô ta tuyên truyền mê tín dị đoan!"
Oanh Oanh không buồn để ý đến bà ta, chỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!