Vương Mỹ Chi nhìn chị em nhà họ Thi thần thần bí bí, cô ta thật sự không hiểu nổi bọn họ đang nghĩ gì.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, Oanh Oanh liền bắt gặp một hồn ma lén lút đứng trước cửa căn hộ bên cạnh, đang thò đầu dòm vào mắt mèo của nhà họ Viên.
Đó là một hồn ma phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc váy trắng, gầy đến mức trơ xương. Sắc mặt trắng bệch, giống hệt những hồn ma khác.
Dĩ nhiên, chỉ có Oanh Oanh và Thẩm Dư Huề có thể nhìn thấy hồn ma này. Thẩm Dư Huề vốn tu luyện, có thể điều động âm sát chi khí xung quanh, nên tự nhiên cũng có thể thấy được.
Còn Thi Việt và Vương Mỹ Chi thì không.
Hồn ma này không có quá nhiều âm khí, xem ra sức mạnh rất yếu.
Nó vừa quay đầu lại, liền thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, lập tức giật nảy mình.
Tầm mắt nó lướt qua mọi người, rồi dừng trên cổ Thi Việt.
Nó có thể cảm nhận được một luồng linh khí đáng sợ tỏa ra từ thiếu niên này. Một kẻ yếu ớt như nó căn bản không dám đến gần.
Nó rón rén lùi lại, muốn lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng vừa bước được một bước về phía thang máy, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Oanh Oanh cất lên.
"Đợi đã."
Hồn ma giật mình quay đầu, ngơ ngác nhìn cô:
"Cô... cô có thể thấy tôi sao?"
"Tất nhiên là thấy rồi." Oanh Oanh bình tĩnh gật đầu, chậm rãi nói:
"Cô đừng vội đi. Tôi có vài chuyện muốn hỏi."
Hồn ma run rẩy.
Đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nó gặp một người không cần nó hiện hình mà vẫn có thể nhìn thấy.
Nó chết chưa đến bốn năm, lại mất vì bệnh, âm khí rất yếu, hầu như không thể tự hiện hình dọa người.
Nó chần chừ một lát, rồi cẩn thận hỏi:
"Cô muốn hỏi chuyện gì?"
Oanh Oanh liếc nhìn bệ cửa sổ, giọng trầm xuống:
"Tối hôm qua, nữ chủ nhân căn hộ này… có phải đã tự sát không?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên giữa không trung:
"Cô ấy tự sát."
Giọng nữ quỷ lộ rõ vẻ buồn bã, một nỗi day dứt không thể che giấu:
"Là tôi không tốt… không kéo cô ấy lại cùng."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!