Trong khi đó, Thi Việt ngồi xuống, hỏi Oanh Oanh:
"Chị, đã tìm thấy âm hồn chưa?"
"Chưa." Oanh Oanh lắc đầu, "Bây giờ là ban ngày, chúng cũng không dám xuất hiện. Đợi muộn một chút, khoảng sáu giờ hơn đi."
Cô nhìn Thi Việt một lượt, cau mày hỏi:
"Đến đồn cảnh sát không sao chứ?"
Thi Việt nhún vai:
"Không sao. Họ chỉ hỏi lại diễn biến sự việc tối qua, em cũng kể lại một lần nữa. Nhưng cứ hỏi đi hỏi lại mãi."
Ánh mắt Oanh Oanh lạnh đi vài phần.
Cách tra hỏi lặp đi lặp lại như vậy, rõ ràng là đang xem Thi Việt như nghi phạm để thẩm vấn. Cô không khỏi cảm thấy tức giận.
Lúc này, Thẩm Dư Huề đã kết thúc cuộc gọi, anh bước lại gần, nói:
"Chuyện của Việt Việt trên mạng đang bị đẩy lên rất nhanh. Có vẻ như có người đứng sau giật dây, cố tình khuấy động dư luận. Anh đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có câu trả lời."
Vương Mỹ Chi cũng quay lại, nói:
"Tôi cũng đã gọi cho công ty rồi, Việt Việt đừng lo. Công ty sẽ xử lý chuyện này."
Oanh Oanh nghe vậy, rút điện thoại ra, mở Weibo.
Quả nhiên, không biết có phải do ai đó mua hot search hay không, nhưng chủ đề về Thi Việt đang treo lơ lửng trên những vị trí đầu.
Cô ấn vào xem nội dung và bình luận, càng đọc, sắc mặt càng trầm xuống.
Trên mạng, đủ loại người, đủ loại lời lẽ.
Ẩn núp sau màn hình, họ thản nhiên phóng thích sự ác ý lớn nhất của mình.
Trước kia, Oanh Oanh cũng từng bị cả mạng xã hội công kích, nhưng cô chưa bao giờ bận tâm. Thế nhưng lần này…
Cô không thể chịu đựng được khi gia đình mình bị tấn công theo cách này.
Lướt qua một lúc, cô dứt khoát tắt điện thoại.
Mắt không thấy, tim không đau.
Thế nhưng, chuyện này vẫn phải điều tra đến cùng.
Cô và Thi Việt đều là người mới đến thủ đô, hoàn toàn không nghĩ ra ai có thể đứng sau hãm hại cậu ta.
Mà các ca sĩ trong chương trình Dư âm văng vẳng đều có bối cảnh trong giới giải trí. Họ có thể tỏ ra hòa thuận trước mặt nhau, nhưng sau lưng thì sao?
Chuyện bày mưu tính kế, hãm hại nhau trong giới giải trí chưa bao giờ là chuyện lạ.
Không chỉ có Thi Việt, mà ngay lúc này, cũng có hai ca sĩ nhỏ khác trong chương trình bị đào bới quá khứ, lôi ra hàng loạt "lịch sử đen tối".
Xem ra, đây không phải chỉ là một đợt bôi đen bình thường.
Oanh Oanh đã nắm rõ toàn bộ diễn biến vụ việc. Thạch Tú hẳn là tự sát.
Cô nhìn sang Thi Việt, chậm rãi hỏi:
"Việt Việt, em nghĩ chuyện này thế nào?"
Thi Việt nhớ lại cảnh tượng lúc Thạch Tú nhảy lầu, tiếng thét chói tai vang vọng trong đêm. Cậu cũng nhớ đến Viên Ni Đình đứng lặng ở hành lang và vết hằn sâu hoắm trên cánh tay cô bé.
Cậu chậm rãi đáp:
"Chị, em đoán Thạch Tú chính là tự sát. Tầm bảy giờ tối hôm qua, em tình cờ gặp cô ta dắt con gái về từ bên ngoài. Trông cô ta có vẻ suy sụp, lại còn lớn tiếng mắng Đình Đình ở hành lang. Em đã ra ngăn cản.
Khoảng mười giờ rưỡi, em đang trong phòng thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ, sau đó đột ngột im bặt. Ngay sau đó, bên dưới lầu có tiếng hô hoán rằng có người nhảy lầu. Em vội chạy ra hành lang, phát hiện Viên Ni Đình đang đứng ở đó. Khi em tiến đến gần cửa sổ, liền thấy một người nằm bất động dưới lầu.
Cho nên em đoán, có thể do suy sụp tinh thần, Thạch Tú đã ôm Đình Đình định nhảy lầu tự sát. Lúc đó cô ta hẳn đã trèo lên bệ cửa sổ. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, có một hồn ma xuất hiện. Hồn ma sợ hãi hét lên một tiếng, rồi bất ngờ túm lấy cánh tay Đình Đình.
Theo quán tính, Đình Đình bị kéo ngược trở lại, nhưng Thạch Tú thì không. Cô ta bị giật về phía trong, đứng chênh vênh trên bệ cửa sổ, xoay một vòng, mặt quay vào trong phòng. Ngay lúc ấy, cô ta nhìn thấy hồn ma đó...
Và chính vì trông thấy nó, nên sau khi rơi xuống, sắc mặt mới kinh hoàng đến thế."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!