Đứa trẻ có thể cảm nhận được linh khí. Những loại âm vật như nó sợ nhất chính là linh khí, vì chủ nhân của nó chỉ dựa vào tà thuật mà không có linh khí, còn cô gái trước mặt lại khác.
Oanh Oanh không nói gì thêm, nhưng cũng buông đứa trẻ ra. Cổ nó lúc này in hằn một vết cháy do linh khí để lại, trông có vẻ đáng thương.
"Chị không giết em sao?" Đứa trẻ run rẩy, co rúm dưới chân cô, không dám chạy trốn.
"Tôi trông giống nữ ma đầu giết người vô tội lắm à?" Oanh Oanh nhướng mày hỏi ngược lại.
Đứa trẻ vội lắc đầu, rồi nhận ra cô thực sự không định giết mình, bèn ngừng khóc. Nó cứ thế đi theo cô, ngoan ngoãn gọi "chị" hết lần này đến lần khác.
Một lúc sau, Viên Thành Quân gọi điện xong, quay trở lại. Oanh Oanh đơn giản kể lại chuyện về đứa trẻ đó. Nghe xong, sắc mặt ba người đàn ông tái mét. Nghĩ đến tiếng hét chói tai vừa rồi, họ không khỏi tin lời cô.
Viên Thành Quân chắp tay cảm tạ: "Sư phụ, thật sự cảm ơn ngài. Tôi đã cho người đi điều tra chuyện của vợ tôi và Cao Thắng, chắc sẽ sớm có kết quả."
Sau đó, ông quay sang dặn con trai: "Viên Chu, con về trường trước đi."
Viên Chu có vẻ do dự. Thấy vậy, Oanh Oanh nói: "Cậu cứ yên tâm về trường, ấn đường của cha cậu đã tan hết sát khí rồi, sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Hơn nữa, đứa trẻ gây chuyện giờ đã bị cô khống chế, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân, không còn khả năng ra tay nữa.
Nghe vậy, Viên Chu mới gật đầu, nhưng trước khi đi, cậu ta vẫn lén nhìn Oanh Oanh, đôi tai đỏ ửng.
Oanh Oanh nhìn theo, rồi nhàn nhạt nói: "Bạn học Viên, hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật, đừng nói chuyện của tôi ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!