Người phụ nữ bị từ chối thẳng thừng, sắc mặt có chút khó coi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận và xấu hổ. Cô ta cười lạnh, giọng điệu cũng trở nên mỉa mai hơn:
"Vậy cô nghĩ xem, ngoài khuôn mặt này ra, cô còn có gì? Nghĩ rằng học hành giỏi thì sẽ có tiền đồ sáng lạn sao? Tôi nói cho cô biết, trên thế giới này, thứ thực tế nhất chính là tiền. Không có tiền thì bước chân ra xã hội, chuyện gì cũng khó khăn. Đợi đến khi cô tốt nghiệp, đi làm, cô sẽ biết mình đã bỏ lỡ điều gì."
Nói đến đây, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Thẩm Dư Huề, nụ cười càng thêm châm chọc: "Đây là bạn trai cô sao? Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu yêu đương, tôi còn tưởng cô là người nghiêm túc lắm. Hóa ra cũng chỉ là loại người chờ được giá thì bán..."
Dứt lời, cô ta lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp, đẩy về phía Oanh Oanh:
"Đừng nói là tôi không cho cô cơ hội. Ba ngày, nếu cô nghĩ thông suốt, cứ gọi vào số này tìm tôi. Điều kiện vẫn giữ nguyên như hôm nay, nhưng qua thời hạn thì tôi sẽ không chờ nữa."
Nhưng Oanh Oanh thậm chí còn không thèm nhận.
Thẩm Dư Huề đứng bên cạnh nãy giờ, ánh mắt hờ hững quét qua người phụ nữ, sau đó nắm lấy tay Oanh Oanh: "Chúng ta đi."
Oanh Oanh không nói gì, chỉ gật đầu, để mặc Thẩm Dư Huề kéo mình rời đi.
Người phụ nữ kia nhìn theo bóng lưng họ, tức giận đến nghiến răng, thầm mắng một câu: "Con tiện nhân, rồi sẽ có ngày cho cô đẹp mặt."
Cô ta nghĩ rằng giọng mình rất nhỏ, nhưng không ngờ Oanh Oanh và Thẩm Dư Huề đã nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Thẩm Dư Huề tối sầm lại, ngón tay hơi động một chút.
Đúng lúc đó, người phụ nữ vừa xoay người định rời đi, nhưng không hiểu sao gót chân lại bị trẹo, cả người nhào về phía trước, suýt nữa ngã sõng soài.
Loại ngã này, theo bản năng, não sẽ phản ứng ngay lập tức. Cơ thể sẽ cố gắng chống đỡ bằng hai cánh tay đưa ngang trước mặt để giảm lực tác động. Ngay cả khi ngã xuống, cánh tay cũng sẽ chặn trước ngực, hạn chế tổn thương. Nhưng phản ứng cơ thể của người phụ nữ lại không như vậy—cô ta muốn giơ tay lên, nhưng cánh tay như đeo tạ ngàn cân, không sao nhấc nổi.
Kết quả, cô ta úp thẳng mặt xuống đất.
"Mũi làm điểm chịu lực..."
Chỉ nghe "rắc" một tiếng giòn tan, rồi đến tiếng hét thất thanh:
"Mũi của tôi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!