Cô vẫn nhớ lời Lục Tố từng nói: kiếp nạn này đáng lẽ sẽ khiến cô mất đi một chân. Nếu không nhờ Oanh Oanh giúp đỡ, giờ phút này cô có lẽ vẫn đang nằm trong bệnh viện, chân cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Lại có người đặt câu hỏi: "Bùa hộ mệnh này cậu lấy từ đâu thế? Là của Sở xử lý sự vụ đặc biệt à? Cao nhân ở thủ đô hầu như đều ở đó mà?"
Diệp Dung thở dài: "Không phải. Bùa là do Oanh Oanh đưa cho tôi, chuỗi Phật châu của cậu hai Thẩm cũng là cô ấy tặng."
Câu trả lời khiến cả nhóm xôn xao.
"Thật không vậy? Cô ta chẳng phải chỉ trạc tuổi Chỉ Hà sao? Sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Có khi nào sau lưng cô ta có cao nhân không? Hay cha mẹ là người trong giới huyền môn?"
"Nếu thực sự là vậy, cô ta và Thẩm nhị thiếu cũng xem như xứng đôi..."
Diệp Dung bình tĩnh đáp: "Không phải. Bùa hộ mệnh này là do chính tay Oanh Oanh vẽ."
Lúc này, Lục Tố cũng lên tiếng trong nhóm: "Là thật đó, bùa hộ mệnh do chính Oanh Oanh vẽ. Cô ấy giỏi bùa chú, xem phong thủy, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nếu ai cần xem phong thủy nhà cửa hay phần mộ, có thể tìm cô ấy."
Cả nhóm im lặng một lúc, rồi đồng loạt nổ tung.
"???"
"Chết tiệt??"
"Thật sự là cô ta vẽ ra? Cô ta mới mười sáu, mười bảy tuổi gì đó thôi mà? Cô ta rốt cuộc là ai vậy? Cũng lợi hại quá rồi?"
"Cảm giác như tối hôm đó chúng ta hơi lạnh nhạt với cô ấy thì phải..."
"Đừng nhắc nữa… Tôi cứ cảm thấy… chẳng lẽ chúng ta đã đắc tội với cô ấy rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!