Nhưng Dư Hồng Vân gần như không nghe thấy gì nữa.
Bà ta đứng ngây người, trong lòng rối loạn.
Oanh Oanh… có phải đã biết chuyện gì rồi không?
Nhưng không thể nào! Từ ngày bế đứa trẻ này về nhà, bà ta chưa từng nhắc lại chuyện đó với Trần Nghĩa Xương, cũng chưa bao giờ nói trước mặt bọn trẻ. Oanh Oanh làm sao có thể biết được?
Oanh Oanh bước ra khỏi cửa, lặng lẽ đi về phía trường trung học Tiệp An.
Từ đây đến đó, nếu đi bộ mất hơn nửa tiếng, còn nếu đi tàu điện ngầm chỉ mất khoảng mười phút. Nhưng cô không có tiền, trên người hoàn toàn không có một xu, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, chỉ có duy nhất một tấm chứng minh thư – thứ mà cô đã tìm thấy trong phòng của Trần Nghĩa Xương cách đây vài ngày.
Từ lâu, cô đã chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trần.
Đứng trước cổng trường trung học Tiệp An, Oanh Oanh lặng lẽ nhìn vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!