Lục Tố mỉm cười kể lại chuyện trong nhà:
"Hai hộp trà xanh đó lúc đầu ông nội cháu với cha cháu chẳng thèm để ý, nghĩ rằng trên đời này có loại trà nào mà họ chưa từng uống chứ? Thế mà hai hộp trà vẫn luôn được để trên bàn phòng khách. Người giúp việc trong nhà không biết quý trọng, còn mang ra pha trà tiếp khách. Kết quả là mỗi lần khách uống xong đều khen trà ngon, còn hỏi mua ở đâu. Đến một ngày, người giúp việc vô tình pha trà đó cho ông nội uống, ông uống xong thì kinh ngạc đến ngây người, hỏi ra mới biết đây là trà trên bàn khách, cũng là hai hộp trà cháu mang về. Lúc ấy mới phát hiện ra hơn một nửa đã bị khách uống mất rồi, ông nội đau lòng đến nỗi mặt cũng sa sầm. Cuối cùng, một hộp rưỡi còn lại bị ông giấu hết đi. Vậy mà sau đó, cha cháu cũng uống thử một lần, lập tức tìm ông nội xin lại nửa hộp. Bây giờ hai người họ đều tiếc đến mức phải uống dè từng chút một."
Nhớ lại dáng vẻ tiếc của mất của ông nội, Lục Tố không nhịn được bật cười. Khi ấy, biết mình mang loại trà này ra đãi khách như trà bình thường, ông nội cô thực sự đau lòng đến mức chỉ thiếu nước đập bàn than trời.
Nghe vậy, ông nội Thẩm động lòng, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía hộp trà trên bàn.
Thẩm Dư Huề thản nhiên nói:
"Những thứ này là Oanh Oanh bảo con mang về. Cha và ông nội có thể uống trà xanh, mẹ có thể uống trà hoa hồng."
Anh hiếm khi nói nhiều đến vậy với người trong nhà.
Ông nội Thẩm ho nhẹ một tiếng, gọi người giúp việc lại, căn dặn:
"Pha mấy cốc trà xanh mang ra đây."
Không lâu sau, người giúp việc bưng tới khay trà. Đàn ông uống trà xanh, phụ nữ uống trà hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!