Còn giáo viên thanh nhạc thực sự phụ trách giảng dạy cậu, hẳn là một người khác.
Suốt đời, Bành lão chỉ thu nhận hai học trò. Hiện giờ, cả hai đều ngoài bốn mươi, thành danh trong giới âm nhạc, đạt được những thành tựu không nhỏ.
Thi Việt rất kính trọng Bành lão. Dù chỉ được ông ấy chỉ bảo đôi câu đơn giản, đối với cậu cũng đã là một sự may mắn lớn.
Vương Mỹ Chi dặn dò thêm: "Bành lão tuổi cao, tính tình hơi nghiêm khắc. Khi hướng dẫn học trò cũng rất khó tính, cậu phải chuẩn bị tinh thần trước."
Thi Việt gật đầu: "Chị Vương, em biết rồi. Được Bành lão chỉ bảo dù chỉ một câu cũng là phúc khí."
Ăn tối xong, Thi Việt về phòng làm bài tập. Khoảng chín giờ, cậu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Bình thường cậu toàn thức đến mười hai giờ, nhưng nhờ có linh khí nuôi dưỡng cả ngày, giờ giấc sinh hoạt đã rất điều độ. Chỉ cần nằm xuống, cậu liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Chưa đến mười giờ, phòng cậu đã tắt đèn.
Nhìn sang phòng bên cạnh, Vương Mỹ Chi không khỏi cảm thán. Học sinh thật tốt, nề nếp, giờ giấc điều độ. Không như những người trưởng thành, áp lực đè nặng, giấc ngủ cũng chẳng mấy khi trọn vẹn.
Cô rửa mặt xong cũng chuẩn bị đi ngủ. Nhưng cô biết rõ, dù có nằm xuống thì trước mười hai giờ cũng chưa chắc ngủ được, có khi còn trằn trọc mãi.
Định cầm điện thoại xem một chút, ánh mắt cô bỗng lướt qua hộp trà hoa hồng đặt trên bàn.
Hộp thủy tinh trong suốt, bên trong là những nụ hoa hồng khô, ước chừng ba bốn mươi nụ, nhìn qua đã thấy đẹp mắt.
Vương Mỹ Chi suy nghĩ một chút, rồi mở hộp, lấy một nụ hoa hồng bỏ vào tách trà nóng.
Chẳng bao lâu sau, nụ hoa trong nước dần dần nở rộ, từng cánh hoa bung ra, mềm mại mà kiêu hãnh, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Vương Mỹ Chi cầm cốc trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!