Sau bữa tối, Tống Ni Ni rửa mặt, trở về phòng đặt vé tàu cao tốc về nhà cũ vào sáng hôm sau. Trước khi ngủ, cô nhắn cho Oanh Oanh và Lục Chính Nghĩa, hai người họ cũng lập tức đặt vé cùng chuyến với cô.
Sáng hôm sau, cha Tống đưa chứng minh thư cho con gái.
Tống Ni Ni kéo theo một chiếc vali nhỏ, đứng trước cửa, nhìn cha:
"Cha, con đi đây."
Cô không đợi ông trả lời, xoay người rời khỏi nhà.
Đến ga tàu, cô gặp Oanh Oanh và Lục Chính Nghĩa. Ba người đặt chỗ cạnh nhau, lên tàu rồi nhưng Tống Ni Ni không nói một lời. Cô cứ thế lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ửng đỏ.
Trong đầu cô vẫn văng vẳng một câu hỏi—cha cô rốt cuộc có biết hay không? Là hoàn toàn không biết, hay đã mơ hồ nhận ra điều gì?
Một tiếng rưỡi sau, tàu cao tốc đến nơi.
Ba người họ đặt chân đến thành phố nơi bà nội Tống Ni Ni đang sống.
Người phụ nữ đó có một cái tên rất đẹp—Hứa Lãnh Nguyệt.
Cả đời bà ta gần như chưa từng rời khỏi nơi này.
Chồng bà ta qua đời năm bà sáu mươi tuổi, từ đó đến nay, bà sống một mình trong căn nhà cũ…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!