Tòa chung cư thương mại này có tổng cộng mười tám tầng. Bình hoa bị ném từ tầng mười hai.
Sau khi trích xuất camera giám sát từ góc đường gần đó, cảnh sát đã xác nhận—chiếc bình hoa rơi xuống từ cửa sổ căn hộ số 1207.
Không chần chừ, hai viên cảnh sát lập tức dẫn chú Trần lên tầng mười hai, đứng trước căn hộ 1207, dứt khoát gõ cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đứng trước ngưỡng cửa. Thấy cảnh sát, cô ta lập tức nhíu mày khó chịu:
"Cảnh sát đến làm gì? Nhà chúng tôi là công dân tốt, không gây chuyện với ai cả!"
Viên cảnh sát trẻ tuổi đi thẳng vào vấn đề:
Người phụ nữ nghe vậy, theo phản xạ quay đầu nhìn vào trong nhà. Đến khi phát hiện chiếc bình hoa dài trong suốt mới mua vài ngày trước đã biến mất, cô ta lập tức trừng mắt nhìn đứa con trai đang ngồi trên ghế xem tivi.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô ta lại quay đầu, mặt tỉnh bơ nói:
"Không phải nhà chúng tôi ném."
Viên cảnh sát trẻ nhướng mày, khẽ cười lạnh:
"Cô chắc chắn không? Có cần xem lại camera giám sát không? Camera ngay ngã tư đối diện có thể nhìn rất rõ, chiếc bình hoa chính xác rơi từ cửa sổ nhà cô."
Người phụ nữ hơi biến sắc, nhưng ngay lập tức lảng tránh, hất cằm hỏi:
Nhìn thấy chú Trần đang đứng bên cạnh cảnh sát, cô ta bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường:
"Không phải vẫn bình an vô sự đó sao? Chẳng qua là chưa đập trúng thôi mà, sao làm căng dữ vậy? Hay là… ông ta định tống tiền đây?"
Cô ta cười khẩy, quay vào trong nhà, mở ví, lấy ra hai trăm đồng, rồi thẳng tay ném xuống đất trước mặt chú Trần:
"Đây! Tiền đây! Đã vừa lòng chưa? Cầm tiền rồi thì đừng làm ầm ĩ nữa, phiền chết đi được!"
Chú Trần sững sờ, không ngờ người phụ nữ này lại ngang ngược đến mức này.