Ông ta không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu. Đã có biết bao vụ ném đồ từ trên cao gây chết người, những tin tức kiểu đó đâu có hiếm.
Chú Trần cầm cốc nước trong tay, lòng vẫn còn bàng hoàng. Trong đầu chú bỗng hiện lên khoảnh khắc ngay trước khi bình hoa rơi xuống—lúc đó, chú cảm thấy ngực nóng rát đến khó chịu. Chú khẽ cau mày, đặt cốc nước xuống bàn, đưa tay sờ ngực. Cảm giác bỏng rát ấy đã biến mất hoàn toàn.
"Một giây trước khi bình hoa rơi xuống, ngực tôi bỗng dưng nóng lên... vì thế tôi mới dừng bước."
Vừa nói, chú vừa kéo khóa áo xuống, lấy ra một thứ từ túi áo trong—đó chính là lá bùa hộ mệnh mà cô bé chủ nhà đã đưa cho chú. Trước đó, cô bé đã dặn kỹ rằng nhất định phải mang theo bên người.
Chú Trần nhìn kỹ lá bùa trong tay—màu vàng óng của nó đã phai đi rất nhiều, trông cũ kỹ như thể đã để mười mấy năm, có cảm giác sắp mục nát. Chú định đưa cho mọi người xem, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì lá bùa bỗng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.
Chú Trần cảm thấy đầu óc ong ong, sống lưng lạnh buốt, mồ hôi túa ra trên trán. Chú run rẩy ngước nhìn ba người bạn đồng hành, giọng nói cũng lạc đi:
"Cô bé đó… chắc chắn là cao nhân! Nếu không phải lá bùa này bỗng dưng nóng lên, tôi đã không dừng bước. Mà nếu tôi không dừng lại, chỉ cần đi thêm một bước nữa thôi... bình hoa đã đập thẳng vào đầu tôi rồi! Khi cô bé đưa tôi lá bùa, nó vẫn còn mới tinh, các anh cũng thấy đúng không?"
Ba người bạn nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu.
Đúng vậy, khi cô bé ấy đưa bùa hộ mệnh cho chú Trần, họ cũng có mặt. Rõ ràng lúc đó lá bùa vẫn còn nguyên vẹn, màu vàng sáng rõ. Không thể nào chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, nó lại trở nên cũ kỹ đến mức phong hóa, rồi vỡ vụn như vậy được.
Lá bùa này… có thể là thật!
Là bùa hộ mệnh thực sự có thể cứu mạng!
Chú Trần nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới đất, tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi. Nếu không phải vì lá bùa, nếu không phải khoảnh khắc đó ngực chú bỗng nhiên nóng rực lên, khiến chú bất giác dừng lại… thì giờ đây, chiếc bình hoa kia đã đập thẳng xuống đầu chú rồi. Nghĩ đến hậu quả, chú không khỏi lạnh cả sống lưng.
"Cô bé đó… nhất quyết bảo mình mang theo lá bùa, chẳng lẽ… thực sự đã nhìn ra điều gì sao?"
Chú Trần chợt nhớ đến những lời đồn về ngôi nhà mà Oanh Oanh vừa chuyển đến. Người ta gọi đó là "hung trạch", nhưng cô bé ấy sống ở đó vẫn bình an vô sự.
"Có khi nào… cô bé đó là cao nhân?"
"Hay là… người nhà cô bé là cao nhân?"
Dù là thế nào đi nữa, chủ nhân của ngôi nhà đó tuyệt đối không đơn giản!
Xung quanh, nhiều người hiếu kỳ tụ tập lại, bao gồm cả những chủ cửa hàng gần đó. Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc. Chuyện này… sao lại có chút huyền bí thế này?
"Một lá bùa… thực sự có thể cứu mạng người sao?"
Một số người có mặt tận mắt chứng kiến đều râm ran bàn tán. Họ thật sự đã nhìn thấy rõ ràng—chú Trần dừng bước chỉ một giây trước khi chiếc bình hoa rơi xuống!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!