Thay vì vậy, chi bằng ông ta nợ cô bé một ân tình, bán căn nhà với giá cũ.
Oanh Oanh nghe xong, nở nụ cười tươi rói: "Chú Trịnh, cảm ơn chú!"
Cô chẳng hề bận tâm căn nhà này có phải nhà dữ hay không. Trên đời này, có mảnh đất nào mà chưa từng có người chết chứ?
Người đàn ông nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Cô gái nhỏ, cháu thực sự hiểu mấy chuyện này sao?"
Oanh Oanh gật đầu: "Hiểu ạ. Cháu đoán thứ quấy nhiễu gia đình chú nằm dưới tầng hầm. Cháu xuống xem trước đã." Cô muốn giải quyết sớm để sau khi nhà sang tên có thể sắp xếp lại mọi thứ, dọn vào ở luôn.
Người đàn ông suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy tôi có thể đi theo xem được không?"
Nói thật, ông ta cũng muốn biết thứ đã ám ảnh gia đình mình suốt thời gian qua rốt cuộc là gì.
Oanh Oanh mỉm cười: "Chỉ cần chú không sợ."
Cô cảm nhận được âm khí dưới tầng hầm không quá nặng, cô có thể bảo vệ mọi người.
Người đàn ông chậm rãi giới thiệu: "Tôi tên Trịnh Thường Phi, cháu cứ gọi tôi là chú Trịnh. Tôi có một cô con gái năm nay mười lăm, đang học lớp chín, chắc cũng trạc tuổi cháu."
Ông ta có một trai một gái, con gái mười lăm tuổi, con trai mới bảy tám tuổi. Nghĩ đến con cái, ngay cả một người đàn ông thô lỗ như ông ta cũng trở nên mềm lòng, luôn muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất.
Oanh Oanh gật đầu, lễ phép nói: "Cháu là Thi Oanh Oanh, chú cứ gọi cháu là Oanh Oanh được rồi."
Nói xong, cô cất bước đi về phía tầng hầm.
Phong Tranh cũng đi theo. Có Oanh Oanh ở đây, cô ấy chẳng sợ gì cả.
Trịnh Thường Phi do dự một chút rồi cũng quyết định đi theo.
Lối vào tầng hầm nằm ngay trong phòng khách. Một cánh cửa nhỏ được đẩy ra, bên trong có công tắc đèn ngay cạnh cửa. Sau khi bật đèn, họ thấy cầu thang dẫn xuống dưới hơi tối tăm.
Tầng hầm quanh năm không có ánh sáng mặt trời, không khí đương nhiên có chút lạnh lẽo âm u.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!