Mẹ Hứa hoảng sợ lùi về sau một bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Cha Hứa cũng đứng sững người, bàn tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Chỉ có Linh Linh là không nhìn thấy gì, cô bé vẫn ngồi trên ghế sofa, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Còn Hứa Hồng Bác thì mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn, nếu không phải có bàn đứng gần đó, cậu ta có khi đã ngã xuống.
Chiếc gương trang điểm này vốn là của mẹ Hứa, họ không thể không tin vào những gì mình đang thấy. Điều đó có nghĩa là, suốt những ngày qua, họ đã đưa một yêu tinh về nhà, cùng ăn cùng ngủ dưới một mái nhà. Nghĩ đến đây, cả ba người không khỏi rùng mình.
Cha Hứa nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh, giọng vẫn còn run:
"Thầy… thực sự cảm ơn thầy! Lát nữa tôi sẽ chuyển khoản ngay cho thầy!"
Oanh Oanh đưa tay nhẹ nhàng lướt qua mặt gương, yêu tinh trong gương lập tức biến mất, chỉ để lại một lớp sương mờ rồi tan đi. Cô gật đầu, thản nhiên đáp:
"Ừm."
Sau đó, cô quay sang nhìn Thi Phong, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự kiên định:
"Anh ơi, chúng ta về thôi."
Thi Phong như người mất hồn, ngơ ngác gật đầu:
"Ừ… ừ…"
Đến giờ cậu ta vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu ta tuyệt đối không thể tin được những chuyện kỳ lạ như vậy lại xảy ra ngay trước mắt mình. Quan trọng hơn, ai có thể tưởng tượng được rằng một cô gái chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi như Oanh Oanh lại có thể bình tĩnh giao tiếp với yêu tinh, thậm chí con yêu tinh đó còn có vẻ rất sợ cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!