Nhìn theo bóng lưng Hứa Hồng Bác, Thi Phong bất giác giật giật khoé miệng, đau lòng dặn dò:
"Cậu cẩn thận đấy! Tôi chỉ có duy nhất một cái này thôi! Nếu làm hỏng thì tôi không tha cho cậu đâu!"
Hứa Hồng Bác không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy, tỏ ý đã biết.
Cậu ta vội vã lên tàu điện ngầm trở về nhà họ Hứa.
Khi về đến nơi, Hứa Hồng Bác thấy Linh Linh vẫn đang khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao. Trước đây, cô bé tròn trịa, đáng yêu bao nhiêu, thì bây giờ lại gầy rộc đi bấy nhiêu, khiến cha mẹ cậu ta vô cùng đau lòng.
Mẹ Hứa lo lắng thở dài:
"Hay là ngày mai chúng ta đến miếu cầu nguyện đi? Từ tuần trước, từ khi đi ngắm tuyết về, Linh Linh đã không ổn rồi. Có khi nào bị ma ám không?"
Cha Hứa vốn không tin vào những chuyện thần bí, nghe vậy liền cau mày:
"Đừng có mê tín quá! Vừa nãy Tiểu Bác nói rồi đấy, Linh Linh soi gương, nhưng hình ảnh trong gương lại cười với con bé…"
Mẹ Hứa hoang mang hỏi:
"Cái gì? Linh Linh cười sao?"
Cha Hứa khoanh tay, nghiêm giọng nói:
"Nói là Linh Linh bên ngoài gương đang khóc, nhưng Linh Linh trong gương lại cười? Căn bản không có chuyện đó! Vừa rồi tôi cũng soi gương, chẳng phải vẫn bình thường sao?"
Mẹ Hứa rùng mình, trong lòng có chút bất an:
"Lão Hứa, tôi thấy Tiểu Bác không nói bừa đâu. Dù gì cũng là chuyện liên quan đến Linh Linh, nó không thể lấy chuyện này ra đùa giỡn được."
Cha Hứa im lặng, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!