Không ai trong trường biết về thân phận thật sự của Oanh Oanh.
Lời nói của Vệ Phồn như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Từ Mân. Đúng vậy, cô ta ghen tị với Oanh Oanh.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là niềm tự hào của cha mẹ và bạn bè. Với vẻ ngoài trong sáng, cô ta từng là hoa khôi của trường cấp hai, nghĩ rằng khi lên trung học Tiệp An cũng sẽ được bầu chọn danh hiệu đó. Nhưng không ngờ, cô ta lại gặp một người xinh đẹp hơn mình rất nhiều.
Trên diễn đàn trường, vị trí hoa khôi thuộc về Oanh Oanh. Không chỉ vậy, thành tích thi tháng của cô ta cũng bị Oanh Oanh đè bẹp. Đã thế, mấy hôm trước, cô ta còn tận mắt thấy Cố Thừa Cẩm – đàn anh khối 12 mà cô ta thầm thích – cố ý đứng chờ Oanh Oanh trên con đường nhỏ yên tĩnh trong trường để nói chuyện.
Cảm giác đố kỵ như sóng lớn cuộn trào trong lòng cô ta, nhưng lạ thay, cô ta lại không dám nói gì trước mặt Oanh Oanh. Chỉ cần đối diện với cô ấy, trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ nguyên do.
Vệ Phồn lạnh lùng liếc nhìn Từ Mân, giọng nói đanh lại: "Tôi cảnh cáo cậu, nếu còn để tôi nghe thấy cậu nói xấu Oanh Oanh thêm một lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo."
Một số bạn nam trong lớp cũng lên tiếng bênh vực Oanh Oanh:
"Vệ Phồn nói đúng đấy, Từ Mân, đừng vì ghen tị mà nói bậy nữa."
"Đúng rồi, cậu làm vậy không đúng chút nào đâu."
Từ Mân nghiến răng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng hận đến phát điên nhưng không thể phản bác được gì.
Tại bệnh viện nơi Thi Phong nhập viện, Oanh Oanh nhanh chóng tìm đến phòng bệnh. Đây là phòng đôi, nhưng trong phòng đã có rất đông người. Không chỉ có Giả Thiến, mà cả cậu cùng ông bà ngoại cũng đều có mặt.
Thấy cô bước vào, Giả Thiến liền gọi: "Oanh Oanh, cháu đến rồi."