Sau khi bàn bạc với Tạ Phú, Trần Nghĩa Xương quyết định đặt cược. Chỉ cần khởi công suôn sẻ, việc kêu gọi đầu tư sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngày khởi công, Trần Nghĩa Xương đích thân đến công trường. Không khí căng thẳng bao trùm, các công nhân đều tỏ ra thận trọng. Ai cũng biết nơi này từng xảy ra chuyện, trong lòng ít nhiều có chút bất an.
Nhưng dù cẩn thận đến mấy, chuyện không may vẫn xảy ra.
Một công nhân bất ngờ trượt chân ngã từ trên giàn giáo xuống. Độ cao không quá lớn, đáng lẽ chỉ bị thương nhẹ, nhưng xui xẻo thay, anh ta lại rơi trúng một thanh thép lộ ra ngoài. Thanh thép xuyên thẳng qua đùi, máu đỏ tươi chảy lênh láng.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp công trường.
Những người xung quanh tái mét mặt, ai nấy đều hoảng sợ. Một số công nhân bắt đầu xì xào:
"Không ổn rồi! Mới khởi công chưa được một tiếng mà đã có người gặp nạn..."
"Chúng ta không thể làm ở đây nữa! Bao nhiêu tiền cũng không đánh đổi được mạng sống!"
Sắc mặt Trần Nghĩa Xương và Tạ Phú lập tức trở nên khó coi. Không dám chậm trễ, Trần Nghĩa Xương vội gọi cấp cứu. Xe cứu thương nhanh chóng đưa công nhân bị thương vào bệnh viện.
May mắn, vết thương không đến mức phải cắt cụt chân, nhưng xương đùi bị tổn thương nghiêm trọng. Sau này dù có hồi phục, e rằng việc đi lại cũng không còn được như trước.
Tin tức về sự cố lan truyền nhanh chóng, diễn đàn địa phương lập tức xuất hiện hàng loạt bài đăng liên quan.
Công nhân trong công trường đồng loạt đình công, kiên quyết không tiếp tục làm việc. Bất kể mức lương có hấp dẫn đến đâu, họ cũng không dám đánh đổi tính mạng.
"Tiền sau này có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một mà thôi!"
Chẳng mấy chốc, công trình tháp Long Tuyền lại lần nữa rơi vào tình trạng dang dở.
Oanh Oanh nằm trên sofa, chậm rãi lướt xem những bài đăng trên diễn đàn. Một lát sau, cô cười nhạt, tắt điện thoại.
Nhà họ Trần... cuối cùng cũng sắp sụp đổ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!