Cô cong môi cười nhẹ, khẽ nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."
Hai người lái xe ra khỏi tiểu khu, chiếc xe từ từ lăn bánh lên con đường lớn.
Biểu cảm của Thẩm Dư Huề vẫn điềm tĩnh, không có nhiều thay đổi. Anh có tướng mạo tuấn tú, nét đẹp ở lằn ranh giữa thiếu niên và thanh niên trưởng thành. Thân hình cao ráo, đường nét khuôn mặt sắc sảo, bàn tay thon dài đặt trên vô lăng, xương ngón tay rõ ràng, toát lên vẻ thanh lịch nhưng lại mang theo một sự xa cách nhàn nhạt.
Oanh Oanh khẽ liếc nhìn anh, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi. Trong ký ức của cô, Đoan Vương chính là người có dung mạo đẹp nhất mà cô từng gặp. Nhưng đáng tiếc, dù hai đời đều sinh ra với khuôn mặt như vậy, số mệnh của anh vẫn không được tốt đẹp. Kiếp trước, đến tận khi chết đi, anh vẫn cô đơn lẻ bóng. Hy vọng kiếp này, anh có thể bình an, không còn chịu những nỗi đau như kiếp trước nữa.
Chiếc xe dừng lại trước tiểu khu Hoành Nguyên.
Thẩm Dư Huề không nói gì nhiều, chỉ gật đầu nhẹ khi Oanh Oanh bước xuống xe. Nhưng khi cô rời đi, anh vẫn ngồi trong xe rất lâu, ánh mắt sâu thẳm, lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì. Phải một lúc sau, anh mới khởi động xe, rời khỏi tiểu khu.
Sáng hôm sau, điện thoại của Oanh Oanh rung lên.
Giọng Thượng Dương vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo chút hào hứng:
"Sư muội, chuyện của những đứa trẻ đó đã xử lý xong rồi, tất cả đã được đưa về địa phủ. Anh cũng đã chuẩn bị xong ngọc bài, hay là bây giờ anh mang đến cho em?"
Thực ra, việc này hoàn toàn không cần Thượng Dương phải đích thân mang tới. Nhưng hắn vẫn muốn tự mình đi một chuyến, chỉ để tận mắt nhìn thấy sư muội nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!