Cũng may, trên người họ đều đeo bùa hộ mệnh. Nếu không, có lẽ họ đã thực sự rơi vào sự khống chế của tiên nữ Xích Hà và tự giết lẫn nhau.
Tiên nữ Xích Hà khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo đầy khinh thường:
"Con nhóc ranh nào ở đâu ra mà dám lớn tiếng với ta như vậy? Hôm nay ta phải xem thử ngươi có bản lĩnh gì!"
Vừa dứt lời, cô ta vung tay rút ra một sợi roi đỏ đeo bên hông.
Sợi roi lập tức duỗi thẳng, dài khoảng hai mét, toàn thân có màu đỏ thẫm, ánh lên những tia sáng quỷ dị. Không rõ nó được làm từ chất liệu gì, nhưng thoạt nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Tiên nữ Xích Hà không chần chừ, cổ tay khẽ lật một cái, sợi roi như có linh tính, lao thẳng về phía Oanh Oanh với tốc độ kinh người.
"Vút!"
Oanh Oanh nghiêng người né tránh.
"Rầm!"
Sợi roi quất mạnh xuống nền đất, lập tức tạo ra một khe nứt sâu, gạch đá vỡ vụn bắn tung tóe. Nhìn vết nứt đáng sợ ấy, có thể tưởng tượng được nếu roi này đánh trúng người, hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào.
Oanh Oanh nhanh chóng nhận ra đây chính là pháp khí của Tiên nữ Xích Hà.
Tiên nữ Xích Hà nheo mắt, không cho đối thủ cơ hội phản ứng, lại vung roi lên.
Lần này, Oanh Oanh không né tránh.
Cô nhanh chóng niệm chú, năm lá linh phù từ trong ba lô sau lưng bay ra, rơi xuống xung quanh tạo thành một vòng trận pháp nhỏ.
Ngay khoảnh khắc sợi roi đỏ lao tới, một bức tường vô hình xuất hiện trước mặt Oanh Oanh.
"Chát!"
Sợi roi quất mạnh vào trận pháp, nhưng không thể xuyên qua. Thay vào đó, nó bị bắn ngược ra ngoài, lực phản chấn khiến tiên nữ Xích Hà hơi lùi lại một bước.
Cô ta sững sờ.
Oanh Oanh đứng yên trong trận pháp, ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định.
Trận chiến này, vừa mới bắt đầu!
Tiên nữ Xích Hà kinh hãi. Cô ta không thể tin vào mắt mình—cô gái nhỏ trước mặt rốt cuộc là ai? Cô ta chưa từng thấy ai có bản lĩnh điều khiển bùa chú mạnh mẽ đến vậy. Không cần niệm chú, thậm chí không cần làm bất cứ động tác gì, chỉ cần suy nghĩ, những lá bùa đã tự động lao đến tấn công.