Cô bé không muốn bám theo kẻ xấu nữa. Cô bé nhớ cha mẹ và anh trai.
Oanh Oanh không trả lời ngay, mà quay sang nhìn Thẩm Dư Huề.
Ánh mắt hai người giao nhau, rồi cô chậm rãi nói, giọng trầm xuống:
"Nếu đoán không nhầm, Nữu Nữu có thể đã bị người ta chôn sống để làm cọc sống."
Thẩm Dư Huề nhíu mày: "Cọc sống?"
"Ừ." Oanh Oanh gật đầu, giải thích:
"Đây là một nghi thức tế lễ tàn nhẫn. Khi một số công trình xây dựng lớn gặp trục trặc, có người tin rằng phải chôn người sống vào nền móng thì mới hóa giải được tai ương, giống như một dạng tế lễ cổ xưa. Mặc dù chuyện này chủ yếu xuất hiện trong lịch sử, nhưng không ngờ… đến thời đại này vẫn còn có kẻ dám làm chuyện đó."
Cô ngừng lại một chút, trong lòng không khỏi rét lạnh.
"Rõ ràng, Nữu Nữu đã bị bắt cóc đến công trường để làm vật hiến tế."
Thẩm Dư Huề trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Ở thời đại này, vẫn còn kẻ nhẫn tâm sử dụng thủ đoạn tàn ác như vậy sao?
Cậu cúi đầu, nhìn Nữu Nữu vẫn đang ngước lên nhìn hai người, đôi mắt trong veo ánh lên sự mong chờ.
Cô bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, lẽ ra phải được vui đùa, được yêu thương, chứ không phải chịu đựng những điều tàn khốc như thế này.
Oanh Oanh cúi xuống, nhẹ giọng dỗ dành:
"Nữu Nữu ngoan, trước tiên chúng ta bắt kẻ xấu trước, rồi sau đó sẽ tìm nhà của em, được không?"
Nữu Nữu chớp mắt, rồi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Nhìn thấy sự tin tưởng trong đôi mắt nhỏ bé ấy, Oanh Oanh khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Cô quay sang Thẩm Dư Huề, giọng nghiêm túc:
"Bạn Thẩm, tôi gọi điện về nhà báo một tiếng, tối nay có thể về nhà rất muộn."
Thẩm Dư Huề gật đầu, không nói gì thêm.
Oanh Oanh lấy điện thoại ra gọi cho Thi Việt. Nghe giọng cậu em trai vang lên ở đầu dây bên kia, cô dặn dò: