Mẹ Doãn Xuyên khóc không thành tiếng, cả người run rẩy lao đến phía trước, ôm lấy con trai trong vô thức.
"Không sao, không sao…" Bà nghẹn ngào, giọng nói lạc đi trong tiếng nức nở. "Bất kể con ở hình thái nào, con vẫn là con trai của cha mẹ…"
Với cha mẹ, dù con cái tồn tại dưới hình thái nào, chỉ cần biết con vẫn còn trên đời, dù khác biệt ra sao, họ vẫn có thể chấp nhận và an lòng.
Cha Doãn Xuyên dù luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy dài trên gương mặt đã hằn sâu dấu vết năm tháng. Còn mẹ Doãn Xuyên, bà đã khóc đến mức run rẩy cả người, không ngừng nắm lấy tay con trai mà nghẹn ngào.
Phong Tranh đứng bên cạnh, mắt cũng đỏ hoe, lòng tràn đầy xúc động.
Lúc này, Oanh Oanh khẽ bước đến gần, nhẹ giọng nói:
"Chị Tranh, em về trước đây. Khoảng một tuần nữa là có thể khắc xong bùa ngọc."
Phong Tranh gật đầu, dịu dàng nói:
"Để chị đưa em về. Ở đây cứ để họ đoàn tụ."
Trước khi rời đi, Oanh Oanh cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo búp bê và chú chó Golden vẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên chân mình. Cô mỉm cười, dịu dàng dặn dò:
"Các em phải ăn uống đầy đủ, đừng quậy phá. Chị sẽ thường xuyên đến thăm."
Hai con vật dường như hiểu được lời cô, ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng.
Sau đó, Phong Tranh đưa Oanh Oanh về tiểu khu Hoành Nguyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!