"Được ạ." Oanh Oanh xoa nhẹ bộ lông mềm mại của con mèo búp bê, dịu dàng nói: "Vậy đợi sau này em đổi nhà xong, em sẽ đón chúng về."
Cô thực sự rất thích hai con vật này—mềm mại, đáng yêu, lại vô cùng trung thành. Cúi xuống, cô nhẹ nhàng hôn lên bộ lông mượt mà của mèo búp bê, cười nói: "Vậy nên bây giờ các em phải ngoan ngoãn, mỗi ngày ăn nhiều một chút, nuôi cho béo tròn nhé!"
Phong Tranh và Doãn Xuyên lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trêu đùa với hai con thú cưng, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Lúc này, Phong Tranh chợt nhớ ra điều gì đó, quay vào phòng lấy hai miếng ngọc bội đã mua từ trước, rồi đưa cho Oanh Oanh: "Oanh Oanh, phiền em giúp chị khắc bùa ngọc này. Chị sẽ chuyển cho em hai mươi vạn tiền công."
Đây là bùa ngọc dành cho cha mẹ Doãn Xuyên, để họ có thể nhìn thấy con trai mà không bị âm khí ảnh hưởng.
Oanh Oanh không từ chối. Hiện tại, cô thực sự rất cần tiền—phải mua nhà, còn phải tiết kiệm tiền mua linh dược để luyện đan.
Cha mẹ Doãn Xuyên nhanh chóng đến biệt thự của Phong Tranh. Khi nhìn thấy hai người tóc đã bạc trắng, Doãn Xuyên không khỏi đỏ hoe mắt. Hắn có lỗi với cha mẹ, có lỗi với Tranh Tranh…
Mẹ Doãn Xuyên bước vào phòng khách, ánh mắt lướt qua Phong Tranh rồi dừng lại trên cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh. Đáy mắt bà ánh lên chút thất vọng. Bà đã hy vọng… nhưng rồi vẫn là thất vọng tràn trề. Người chết không thể sống lại, bà còn mong chờ điều gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!