Bà Lưu khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó giống như những vị khách khác đang chờ bên ngoài, tìm một chỗ trống và ngồi xuống.
Giả Thiến ra hiệu cho nhân viên mang đến một tách trà hoa. Bà Lưu nhẹ nhàng nâng ly trà, hương hoa dịu nhẹ tỏa ra, thoang thoảng trong miệng khi bà nhấp từng ngụm nhỏ. Chỉ sau một lúc, cơn đau đầu mà bà âm ỉ chịu đựng bấy lâu nay bỗng dưng tan biến. Bà không khỏi ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Đây là trà hoa gì vậy? Hiệu quả tốt quá! Không biết có bán không?"
Người phụ nữ ngồi gần đó, trạc tuổi bà Lưu, ăn mặc tinh tế và có vẻ khá am hiểu về nơi này, bật cười đáp: "Trà hoa và nước hoa hồng tinh khiết ở đây không bán ra ngoài đâu. Nếu có, chắc chắn khách hàng ở đây ai cũng sẵn sàng bỏ tiền mua, kể cả giá cao. Nhưng quản lý nói hiện tại chỉ đủ để phục vụ trong viện dưỡng sinh này thôi."
Bà Lưu càng thêm tò mò: "Hiệu quả của viện dưỡng sinh này thực sự tốt như vậy sao?"
Người phụ nữ mỉm cười, nhẹ nhàng nghiêng mặt đến gần bà Lưu: "Bà tự nhìn xem, đây là làn da không trang điểm của tôi đấy. Tôi đã đến đây nửa tháng rồi, mỗi ngày đều mát-xa, uống trà hoa, buổi tối ngủ ngon hơn hẳn. Sau nửa tháng, tôi cảm thấy cả người đều khác hẳn trước kia."
Bà Lưu quan sát kỹ, làn da người phụ nữ này thực sự rất mịn màng, hồng hào, ngay cả những nếp nhăn nhỏ cũng mờ đi trông thấy. Tinh thần bà ta tràn đầy sức sống, không giống một người đã có tuổi. Bà Lưu không khỏi động lòng, lại hỏi: "Thật sự có hiệu quả đến vậy sao?"
Người phụ nữ cười nói: "Một lát nữa bà thử rồi sẽ biết. Ai đến đây rồi cũng đều thích, hiệu quả còn hơn cả thẩm mỹ viện, mà lại là sự thay đổi từ trong ra ngoài. Ngay cả những bệnh vặt cũng có thể cải thiện rất nhiều."
Bà Lưu càng thêm háo hức mong chờ trải nghiệm thử. Đồng thời, bà cũng không khỏi thắc mắc—tại sao viện dưỡng sinh này lại từ chối tiếp đón Dư Hồng Vân?
Ở phía sau viện, Oanh Oanh cầm trên tay một sợi tóc của Dư Hồng Vân rồi bước vào phòng nghỉ của nhân viên. Cô ngồi trò chuyện với Giả Thiến một lát, sau đó chuẩn bị rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô liền bắt gặp Phong Tranh đi từ bên trong ra.
Dạo gần đây, vì bận rộn việc học, Oanh Oanh đã gần một tháng không gặp chị ấy. Nhưng nhìn sắc mặt Phong Tranh, cô nhận thấy tinh thần chị ấy tốt hơn trước rất nhiều.
Phong Tranh cũng nhìn thấy Oanh Oanh, khóe mắt hơi nheo lại, giọng nói mang theo ý cười: "Oanh Oanh, sao hôm nay em lại đến đây?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!