Oanh Oanh về đến nhà thì thấy Thi Lệ Uyển vẫn chưa ngủ, bà ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt có chút thất thần. Vừa thấy con gái, bà liền vẫy tay gọi:
"Oanh Oanh, lại đây."
Oanh Oanh bước đến ngồi xuống bên cạnh:
"Mẹ, đã gần tám giờ rồi, mẹ cũng nên đi nghỉ sớm đi."
Thi Lệ Uyển khoát tay:
"Không có gì đâu. Mẹ chỉ muốn hỏi con một chuyện… Chuyện con có thể xem bói, có liên quan gì đến việc con từng bị hôn mê mười mấy năm không?"
Oanh Oanh gật đầu, thẳng thắn trả lời:
"Có liên quan."
Cô không hề nói dối. Đúng là vì thiên hồn trở về cơ thể nên cô mới có thể tỉnh lại.
Thi Lệ Uyển chần chừ một lát, rồi thấp giọng hỏi tiếp:
"Mẹ nghe nói những người làm nghề này thường phải chịu ‘tam tai ngũ tổn’, mệnh cách không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của chính mình… Con thì sao?"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng." Oanh Oanh cười, trấn an: "Con bảo đảm với mẹ, con sẽ không sao cả."
Mệnh cách của cô từ lâu đã không còn giống người thường. Cô là người tu luyện, không bị ảnh hưởng bởi ‘tam tai ngũ tổn’. Hơn nữa, cô có đủ thực lực để cải mệnh, nên chẳng có gì phải lo ngại.
"Thật sự không sao chứ?" Thi Lệ Uyển vẫn còn lo lắng.
Oanh Oanh vỗ ngực cam đoan:
"Thật sự không sao! Mẹ cứ yên tâm đi!"