Oanh Oanh nói rất nhẹ nhàng, nhưng những người có mặt nghe xong lại không thấy nhẹ nhàng chút nào. Cả ba đều ngẩn người, không ai dám lên tiếng.
Mã bà bà lập tức im bặt, không còn dám nói bậy nữa. Một người có thể trực tiếp khiến người khác cấm khẩu như vậy thì đâu còn gì để nghi ngờ? Bà ta run môi, lúng túng nói:
"Thầy… xin lỗi, tôi sai rồi. Sau này tôi không dám vô lễ với thầy nữa."
Oanh Oanh không để tâm đến lời xin lỗi của bà ta, chỉ nhướng mày hỏi:
"Hôm qua bà đưa cháu đi đâu? Có ghé qua chỗ nào hẻo lánh không? Trên đường có gặp chuyện gì đặc biệt không?"
Mã bà bà liếc nhìn con dâu, ngập ngừng một lát rồi mới nói:
"Có, có… Chiều hôm qua, tôi đưa Ngưu Nhi ra ngoài đi dạo. Đến khoảng hơn năm giờ, chuẩn bị về nhà, đi qua chợ rau ở vòng xoay thì… tôi thấy có đám tang. Nghe người ta nói là hỉ tang*, tôi liền bế Ngưu Nhi đứng lại xem một lúc. Ai ngờ, khi bế nó về nhà thì nó bắt đầu khóc không ngừng. Tôi… tôi sợ thầy nói tôi nên không dám kể."
(*Hỉ tang: Một số nơi tin rằng khi người lớn tuổi qua đời mà con cháu đông đủ, hậu duệ hiếu thuận, thì có thể coi là hỉ sự, gọi là hỉ tang.)
Nghe đến đây, Oanh Oanh không khỏi cảm thán. Bà lão này đúng là người ham náo nhiệt.
Đỗ Nguyệt Nguyệt nghe xong thì hơi tức giận, trách móc:
"Mẹ, con biết mẹ trông cháu vất vả, nhưng những nơi như vậy, người lớn đi xem thì không sao. Sao mẹ lại đưa cháu đi theo làm gì?"