Nhà Mã bà bà ở tầng mười một. Khi cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ có vẻ ngoài dịu dàng xuất hiện. Nhưng sắc mặt cô ấy vô cùng tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ. Trong phòng ngủ, tiếng khóc dữ dội của một đứa trẻ vang lên không dứt, giọng khản đặc, nghe mà xót xa.
Người phụ nữ nhìn thấy Oanh Oanh thì hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường đường cho cô và Ngải Giai bước vào.
Ngay từ khi còn ở bên ngoài, Oanh Oanh đã cảm nhận được nơi này không có vấn đề gì. Vào trong kiểm tra phong thủy một lượt, cô càng chắc chắn rằng phong thủy nhà này rất bình thường.
Gần đây cô có đọc sách về phong thủy, học khá nhanh, nên cả phong thủy nhà ở lẫn nhà mồ cô đều có thể xem qua.
Không có vấn đề gì về phong thủy, nhưng đứa trẻ vẫn khóc không ngừng. Oanh Oanh trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Tôi vào xem đứa bé một chút."
Người mẹ lập tức nắm lấy tay cô, giọng nói đầy tuyệt vọng:
"Thầy mau vào xem đi! Đứa bé đã khóc suốt một ngày một đêm rồi..."
Mã bà bà đi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ôi, tôi thực sự không yên tâm, hay là cứ bế nó đến đạo quán bên cạnh xem thử..."
Oanh Oanh nghe vậy, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Mã bà bà, giọng nói bình thản nhưng đầy uy lực: "Cấm nói."
Lời vừa dứt, một luồng sức mạnh vô hình lan tỏa, bao trùm lấy Mã bà bà.