Không cần bế quan khổ luyện, không cần bố trí trận pháp phức tạp, chỉ cần nhắm mắt lại, vận chuyển linh khí theo khẩu quyết là được.
Vậy nên, dù đang ở trên tàu điện ngầm, cô vẫn có thể tu luyện một cách tự nhiên.
Tựa người vào lưng ghế, cô khẽ nhắm mắt, tâm trí hoàn toàn chìm vào trạng thái vận công...
—
Hơn sáu giờ, Oanh Oanh về đến nhà.
Lúc này, Thi Việt cũng đã có mặt.
So với trường tư thục như Tiệp An, các trường công lập thường nghiêm khắc hơn rất nhiều, đặc biệt là trường trung học số 1 Ninh Bắc—nơi Thi Việt đang theo học.
Trường yêu cầu học sinh ở nội trú để đảm bảo việc học tập, nhưng Thi Việt là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào trường, hơn nữa hoàn cảnh gia đình đặc biệt, nên nhà trường quyết định tạo điều kiện tốt nhất cho cậu. Cuối cùng, họ đồng ý cho cậu được về nhà mỗi ngày, không cần ở nội trú.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, hai chị em cùng nhau ôn tập bài học ngày mai.
Thi Việt nhìn chị gái, có chút lo lắng hỏi:
"Chị, hôm nay ở trường thế nào?"
Cậu biết chị mình rất lợi hại, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên chị ấy thực sự đi học. Cậu không khỏi lo lắng liệu chị có gặp rắc rối gì hay không.
Oanh Oanh lật sách, khẽ mỉm cười:
"Tốt lắm."
Thi Việt lo lắng hỏi:
"Không ai bắt nạt chị chứ?"
Oanh Oanh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng đáp:
"Không đâu..."
Nói rồi, cô khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến mấy chị lớp 12. Vậy có tính là bắt nạt không nhỉ?
Thi Việt cũng hiểu ý, gật đầu suy nghĩ. Quả thực, trên đời này chắc chẳng mấy ai có thể bắt nạt được chị cậu.
Hai chị em trò chuyện một lúc, sau đó Oanh Oanh gọi điện cho mợ Giả Thiến. Hồng Liên Uyển dạo này làm ăn rất tốt, doanh thu mỗi ngày đều trên ba mươi nghìn. Khách hàng chủ yếu là khách quen, hầu hết do Phong Tranh và những người khác giới thiệu đến. Một khi đã đến trải nghiệm, gần như ngày nào cũng quay lại.
Nhờ có mợ Giả Thiến trông coi, Oanh Oanh cũng không cần đến đó mỗi ngày.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!