Thiệu Lộ cười nói:
"Sao lại khách khí như vậy? Hơn nữa, Việt Việt thực sự rất có năng khiếu ca hát. Nhờ có cậu ấy, quán bar mỗi ngày đều có không ít khách đến nghe. Cậu ấy hát rất hay, đó là điều không thể phủ nhận."
Người đối diện lắc đầu, giọng kiên quyết:
"Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh Lộ. Hai năm qua, anh đã giúp đỡ Việt Việt rất nhiều. Mấy năm trước, em không ở bên mẹ và em trai, năm nay mới trở về, chưa từng chăm sóc họ, cũng chưa từng chia sẻ với Việt Việt bất kỳ trách nhiệm nào. Vậy nên anh Lộ, em không thể nhận số tiền này."
Thiệu Lộ im lặng. Đây là chuyện của nhà họ Thi, hắn không tiện nói thêm gì.
Oanh Oanh đứng bên cạnh, vẫy tay với hắn:
"Anh Lộ, vậy em về trước nhé."
Nói xong, cô rời đi, quay lại quán bar Lang Kiều.
—
Khi đến nơi, cô thấy Thi Việt đang ôm một cây đàn guitar, ngồi trên chiếc ghế cao dưới ánh đèn mờ ảo. Giọng hát của cậu mang nét rất riêng, có chút non nớt của tuổi thiếu niên, nhưng lại có tiềm năng phát triển rất lớn. Nếu được học nhạc bài bản, chắc chắn cậu sẽ tìm được chỗ đứng của mình trong giới nghệ thuật.
Thi Việt hát xong một bài, thấy Oanh Oanh liền bước đến hỏi:
"Anh Lộ đâu chị?"
Oanh Oanh đưa cho cậu một cốc nước ấm, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cậu:
"Hôm nay anh ấy không đến được. Anh Lộ bị âm khí quấn thân, không thích hợp lái xe. Tối nay chị sẽ vẽ bùa, mai em mang đến cho anh ấy. Chỉ cần qua mấy ngày là ổn thôi."
Thi Việt nhíu mày:
"Chuyện nhà anh Lộ giải quyết xong rồi ạ?"
Oanh Oanh gật đầu:
"Ừm. Việt Việt, chị về nhà trước đây. Em cũng về sớm đi nhé, đừng thức khuya quá."
Thi Việt mỉm cười: