Nói xong, cô liếc nhìn con cổ trùng vẫn còn trong bát, rồi nói tiếp:
"Chị Tranh, nếu chị không muốn giữ con cổ trùng này, thì dùng cồn đốt chết nó đi."
Phong Tranh nghẹn ngào, cảm kích nhìn cô:
"Cảm ơn em… Thật sự cảm ơn em…"
Oanh Oanh không nói thêm gì nữa, rời khỏi biệt thự, trở về nhà.
Lúc cô về đến tiểu khu Hoành Nguyên đã là tám giờ tối. Trong nhà, Thi Li Uyển đã đón Thi Việt đi học về, hai người cũng đã ăn tối xong.
Thấy Oanh Oanh về, Thi Li Uyển lên tiếng:
"Trong nồi vẫn còn đồ ăn đấy, chắc vẫn còn nóng, chị mau ăn đi."
Từ khi biết Oanh Oanh có những khả năng đặc biệt, Thi Việt không còn lo lắng cho sự an toàn của cô mỗi khi đi ra ngoài ban đêm nữa.
Hai ngày nữa cậu ta phải thi vào cấp ba, nên mấy hôm nay đã không đi hát ở quán bar, chỉ tập trung ở nhà ôn bài.
Oanh Oanh ăn qua loa rồi ngồi xuống giúp Thi Việt ôn tập.
——
Sáng hôm sau, Phong Tranh gọi điện đến.
Giọng cô khàn đặc, có vẻ như cả đêm qua không ngủ.
Cô vừa mở miệng đã nói ngay:
"Oanh Oanh… nếu… nếu chị muốn tiếp tục ở bên Doãn Xuyên thì sẽ thế nào?"
Oanh Oanh không ngạc nhiên, vì cô đã sớm đoán được điều này. Cô thở dài một tiếng, rồi hỏi:
"Hai người đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!