Du Quân đành tiếc nuối tách khỏi Bạch Hồng một chút.
Anh bế cô đặt lên giường ngủ, cho gọi người đến giúp cô cởi bỏ váy cưới và tẩy trang.
- Vợ ơi, anh vào được chưa?
Du Quân gõ cửa, bồn chồn hỏi.
Sáu năm chờ đợi dài cổ, giờ mới được âu yếm nhau có gần một giờ đồng hồ, Du Quân thấy còn không đủ, cực kì không đủ.
Thế mà anh vẫn phải đợi ở ngoài tới ba mươi phút rồi.
Kim đồng hồ đã điểm mười giờ tối.
Vú Diệp bước ra, hiền hậu nói với Du Quân:
- Thiếu phu nhân đang ngâm bồn, thiếu gia có thể dùng phòng tắm ở tầng dưới.
Thế là Du Quân đành lật đật rời đi.
Trong không gian mờ mờ, làn nước ấm chảy róc rách dọc trên thân thể tráng kiện.
Du Quân vuốt ngược tóc lên, suy nghĩ trong đầu đang rối hơn tơ vò.
Đêm nay là đêm tân hôn.
Anh biết mình đang thèm khát điều gì.
Anh cũng biết thừa chuyện "vợ chồng" sẽ cần làm là gì.
Chỉ có một điều Du Quân còn lo lắng, đó là khả năng kiềm chế của anh.
Bạch Hồng bé nhỏ chắc chắn sẽ rất hoảng sợ nếu anh bộc phát thú tính như cái đêm sáu năm trước.
Vì vậy nên Du Quân đã luôn tự nhủ thầm rằng sẽ cấm dục cho tới khi Bạch Hồng đủ sẵn sàng và tình nguyện đón nhận.
Anh cầu trời cho đêm nay cô hãy giấu sức quyến rũ mê người của mình đi thật xa, để anh còn có thể tiết chế và nín nhịn d*c vọng vào trong.
Sau khi tắm xong, Du Quân liền quay về phòng tân hôn.
Anh ngồi trên giường, quanh thân chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, tấm ngực trần săn chắc cùng từng khối cơ lồ lộ sau lớp vải.
Mái tóc đen rũ xuống, đã khô đi phần nào.
Cửa phòng tắm hé mở, hơi nước quyện cùng hương thơm ẩm ướt tràn ra như vỡ đập.
Bạch Hồng bước ra.
Trên thân thể kiều mị là chiếc váy lụa mỏng manh, ôm sát từng đường cong nóng bỏng.
Vạt váy chỉ ngắn tới ngang đùi, tôn lên đôi chân dài trắng nõn.
Bờ vai nữ tính cùng đôi gò b ồng nảy nở cũng thấp thoáng lả lơi.
Hàng xương quai xanh quyến rũ còn vương những sợi tóc trăng ngà ươn ướt.
- Lại đây, anh muốn sấy tóc cho em.
Du Quân vừa cắn môi vừa nói.
Anh day day mi tâm với dáng vẻ khốn khổ tột cùng.
Cô làm vậy là chết anh rồi.
Chết thật rồi.
Bạch Hồng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, để Du Quân ở phía sau tỉ mỉ hong khô từng lọn tóc của mình.
Cô nhắm mắt, thoải mái tận hưởng sự dịu dàng này.
Lát sau, Du Quân đột nhiên tắt máy sấy.
- Nữa đi mà.
Em mê tay nghề của anh mất rồi.
Bạch Hồng quay lại, chìa đuôi tóc ra.
Du Quân lắc lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích:
- Còn tiếp tục dùng nhiệt thì tóc em sẽ hư tổn mất.
Nhưng nếu đã thích như vậy, mỗi ngày anh đều có thể sấy tóc cho em.
Cô bĩu môi, vuốt vuốt mái đầu, rõ ràng là đang thấy rất thư giãn thì phải dừng lại.
- Quân, chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi, có được không a...
Bạch Hồng cất giọng nũng nịu, ngọt ấm như mật.
Trái tim Du Quân tan chảy ngay lập tức.
Không biết cô học được chiêu này ở đâu, nhưng thực sự nó đã khiến anh không thể kháng cự nổi.
- Gọi "chồng yêu".
Du Quân khàn giọng, nói.
Bạch Hồng cũng tích cực đáp lại:
- Chồng yêu à, chồng có thương em không?
Và lần này thì Du Quân hoàn toàn mất sạch nghị lực rồi.
Anh gục ngã, không thể chịu đựng thêm được nữa.
Hai cánh tay cứng cáp nhấc bổng Bạch Hồng, đặt lên đùi mình.
Cô chưa kịp cựa quậy thì đã bị bàn tay to lớn của anh nâng cằm lên.
Du Quân nhìn cô đầy say mê, rồi anh chậm rãi hạ cánh môi xuống khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn.
Nụ hôn ban đầu còn dịu dàng, rồi về sau lại càng thêm mãnh liệt.
Du Quân điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng thơm thơm của Bạch Hồng.Tay anh không yên phận mà liên tục lướt trên nước da mịn màng, siết nhẹ chiếc eo thon, rồi lại vuốt v e cặp đùi nõn nà.
- Ư...ưm.
Cô khẽ r3n rỉ.
Du Quân cũng lưu luyến rời bờ môi cô, kéo theo một sợi chỉ bạc.
Ánh mắt mờ đục chăm chú ngắm nhìn gương mặt ửng hồng và đôi đồng tử long lanh sau hàng mi khép hờ.
- Đừng cử động, cũng đừng phát ra âm thanh.
Em cảm nhận được [email protected] cứng nóng đang cộm lên dưới đùi mình chứ?
Anh dừng mọi động tác lại, giọng đã khản đặc, gục mặt lên núi đôi tròn đầy.
Bạch Hồng thấy thế cũng run run khẽ gật đầu.
Hơi thở dồn dập và đứt quãng của anh phả lên da cô liên hồi, trông đáng thương quá thể.
Bạch Hồng dịu dàng vùi đầu Du Quân vào ngực mình, luồn tay vuốt vuốt chân tóc sau gáy của anh như muốn xoa dịu.
Thế nhưng cô không biết rằng chính hành động này đây mới là thêm dầu vào lửa.
Du Quân ôm lấy bờ vai Bạch Hồng, xoay người đặt cô nằm xuống giường.
Anh kìm chặt Bạch Hồng dưới thân mình.
Thú tính dâng trào khắp cơ thể.
Cổ họng Du Quân nóng ran đến khô khốc, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.
Hai tay Bạch Hồng bị khóa lại.
Trên làn da hồng hào thơm mền lần lượt in đỏ những vết hôn, vết cắn.
Du Quân mạnh bạo càn quét qua từng tấc da, thu gom hết trọn hương vị của cô vào trong mình.
- Aggg! Vợ ác lắm! Dám hành hạ anh ra thế này, chi bằng em giết anh luôn đi.
Du Quân gầm lên đầy oan nghiệt, tự dí đầu mình xuống nệm hòng ức chế máu nóng đang sôi sục.