Rất nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, Du Quân chống tay đứng dậy, phủi chỗ quần áo dính đất.
Cô nhóc ngước đôi mắt trong veo lên nhìn cậu, tò mò hỏi:
- Cậu trông có vẻ không giống người ở đây?
Du Quân đưa tay gãi gãi đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi đáp lại:
- Tớ sống ở thành phố, theo mẹ tới đây.
Du Quân nhìn cô bé một lượt từ trên xuống.
Chiếc váy yếm màu be phủ tới giữa bắp chân, bên trong là cái áo phông trắng đơn giản.
Cô bé mang đôi dày búp bê nhưng không phải loại bằng da cao cấp mà cậu hay thấy ở các cô tiểu thư thành thị, mà chỉ được may qua loa bằng vải thô, đóng đế cao su phía dưới.
Mái tóc dài buông xõa tới ngang lưng, xoăn nhẹ rất tự nhiên, không hề cài những chiếc kim băng, nơ buộc cầu kì.
Nhìn qua thôi đã thấy rõ ràng cả hai đều đối lập nhau hoàn toàn.
Du Quân liếc lại bộ quần áo chẳng có gì nổi bật mà đội giá cả nghìn đô của mình, bối rối không biết nói gì thêm.
- Người đàn ông lịch sự sẽ giới thiệu tên sau khi chào hỏi đấy.
Cô bé lém lỉnh gỡ rối cho cậu bạn.
- À...!ừm...!Tớ là Du Quân.
Tớ...không giỏi nói chuyện với con gái...
Đúng là vậy thật.
Tên Du Quân này bình thường tới người nhà còn khó mà khiến cho cậu ba hoa nhiều lời.
Lúc nào cũng một vẻ mặt xa cách.
Nói chi tới tiếp xúc với con gái, cậu căn bản là chưa có kinh nghiệm nào.
Thấy còn thiếu thiếu, Du Quân bổ sung thêm:
- Còn tên của cậu?
Cô bé chần chừ một hồi, đăm chiêu suy nghĩ.
Một cái tên thôi cũng khó nói ra vậy sao? Rồi cô buông một câu chứa đầy vẻ băn khoăn:
- Bạch Hồng.
Có lẽ vậy.
Cô nhóc này tới tên của bản thân còn không chắc chắn ư? Du Quân khó hiểu thầm nghĩ.
- Muốn lên cây táo trên đồi không?
Bạch Hồng đưa tay chỉ lên, phá tan bầu không khí ngượng ngịu
Du Quân gật đầu, cùng cô bé leo lên đồi.
Cỏ mọc một thảm xanh rờn, cao tới mắt cá chân hai đứa trẻ.
Cây táo nơi đỉnh đồi to lớn hơn tất cả những cây táo mà Du Quân từng bắt gặp, cành mọc ra tua tủa, thân xù xì và lúc lỉu những trái táo nhỏ đang độ chín dần.
Đứng từ trên đây nhìn xuống, có thể thấy những bụi hoa dại mơn mởn, kênh suối róch rách chảy trong veo.
Trước vẻ thắc mắc mà ngập ngừng không dám hỏi của Du Quân, Bạch Hồng ngồi bệt xuống thảm cỏ, tựa lưng vào gốc cây và giải thích:
- Tớ mới tới trại trẻ ba ngày trước thôi.
Lúc tỉnh dậy tớ đã thấy mình trên giường bệnh, vài người ở đó có vẻ ghét tớ lắm.
Nhưng mà tớ chẳng nhớ được gì cả.
Biết thế, họ lại cười nói và gửi tớ vào đây.
Bạch Hồng ngừng lại một chút, nhìn cậu với vẻ thăm dò, rồi có vẻ như đã tin tưởng hẳn, cô mới ghé lại gần tai Du Quân, nói cho cậu một bí mật:
- Trong cơn mê trước khi tỉnh lại, tớ đều nghe thấy những tiếng gọi, chỉ có hai chữ "Bạch Hồng".
Rốt cuộc, tớ là ai nhỉ...?
Du Quân chăm chú lắng nghe câu chuyện kì lạ, trong lòng không khỏi băn khoăn.
Nhưng chợt nhận ra một bên tai đang ấm nóng vì hơi thở của cô bé, Quân giật mình, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.
Mặt cậu đỏ lựng lên, luống cuống đưa tay che lấy tai.
Gần quá, gần quá rồi!
Sống năm nồi bánh chưng, trừ mẹ ra, chưa bao giờ cậu gần con gái đến thế.
Mà đây lại còn là một cô nhóc vừa gặp đã khiến tim cậu đập thình thịch.
Trước phản ứng kì lạ của cậu bạn, Bạch Hồng bật cười ngây ngốc.
Khóe môi của cô bé tươi tắn như nụ hoa chớm nở.
Đôi mắt to tròn cong lên thành một vầng trăng khuyết, long lanh và đáng yêu quá thể.
Chưa nguôi cơn ngại ngùng, Du Quân liếc nhìn sang cô.
Lần này thì cậu bị bệnh tim thật.
Quả tim cứ rung lên loạn nhịp trong lồng ngực Du Quân.
Cậu vừa mơ màng ngắm nhìn, vừa lo sợ tiếng tim đập như sắp bị nghe thấy.
Combo sát thương này thật khiến Du Quân mất hết nghị lực.
Tâm trí cậu nhóc không khỏi tò mò về cô bé, lại cũng rất muốn cất giấu nụ cười ấy cho riêng mình.
Dưới bóng cây táo, có một bông hồng trắng ngây ngô bắn tên, và một nạn nhân của mũi tên vô tình vừa rồi..