Có thể là do đã trải qua quá nhiều kỳ thi lớn nhỏ nên các kỳ kiểm tra hàng tháng về sau hầu hết học sinh đều im lặng, trong lớp cũng không có ai so đáp án, tất cả đều bận rộn.
Hôm nay Chu Trừng mang đến cho Nguyễn Khê món cháo trứng muối thịt nạc thơm phức và sữa yến mạch vị đậu nành.
Mọi người không lạ gì cảnh tượng này nữa. Tuy nhiên sau tiết tự học buổi sáng Trần Lan Thanh kéo Nguyễn Khê đến căng tin mua đồ ăn vặt vẫn không quên hóng chuyện hỏi: "Rốt cuộc cậu thích Chu Trừng ở điểm nào? Mình nghĩ mãi mà không ra lý do."
Ngoại trừ lý do quan trọng nhất thì những lí do khác không phải không thể nói ra, Nguyễn Khê biết miệng của Trần Lan Thanh rất chặt cô tri kỷ giải đáp thắc mắc của cô ấy: "Mình nghĩ Chu Trừng là một người rất tốt, kiên định và an toàn, ở bên một người như vậy mình sẽ cảm thấy an tâm."
Nếu nói về bản chất đàn ông với một người chưa từng yêu đương như Trần Lan Thanh thì thật tàn nhẫn.
Nếu cô gặp Chu Trừng ở độ tuổi trưởng thành thì có lẽ cô sẽ không xem anh ấy là mục tiêu của mình, nhưng đối với cô mà nói, ở độ tuổi như vậy gặp được Chu Trừng thực sự là một may mắn.
Bây giờ anh ấy không hiểu gì cả, cũng chưa nếm trải sự cám dỗ mà đồng tiền mang lại cho mình, con gái bên cạnh anh ấy cũng chưa trải qua mặt tàn nhẫn của xã hội, các cô ấy thích một người sẽ không quan tâm đến vật chất, cho nên nhan sắc bình thường cũng không nổi tiếng như Chu Trừng sẽ không trở thành đối tượng của họ.
Nguyễn Khê cũng đang nói sự thật, đối với Chu Trừng cô chỉ cần khai thông anh ấy một chút tương lai sẽ không lo lắng và luôn suôn sẻ.
Mức độ này không là gì so với những mâu thuẫn và vấn đề khác nhau mà những người yêu nhau bình thường sẽ gặp phải trong tương lai.
Nói một cách đơn giản, Chu Trừng là đối tượng thoải mái an toàn mà Nguyễn Khê nhìn trúng.
Trần Lan Thanh chỗ hiểu chỗ không: "Mình cảm thấy hai người không xứng đôi, à, đừng trách mình nói thẳng..."
Đây không chỉ là suy nghĩ của Trần Lan Thanh mà còn là suy nghĩ của rất nhiều.
Quá không xứng đôi!
Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, cô dừng lại không khỏi thở dài: "Cậu thật đáng yêu."
Nếu mười năm sau, bạn học tụ họp với nhau, đến lúc đó cô đã kết hôn với Chu Trừng, dựa theo kế hoạch có khi đứa con thứ hai đã chào đời rồi. Bây giờ những người đó thầm nói mắt cô bị mù có khi trong lòng bọn họ lúc đó sẽ mắng cô điên cuồng, cho rằng cô là đồ tâm cơ, sớm xem trọng tiền của Chu Trừng rồi.
Nguyễn Khê rất vui khi nghĩ đến cảnh đó.
Haizz, côi hơi mong chờ một chút.
Trần Lan Thanh nói: "Tuy rằng bây giờ nói ra chuyện này trước mặt cậu thì không tốt lắm nhưng mình vẫn cảm thấy rằng Chu Trừng đang lừa cậu. Sau khi thi đại học xong, hai người chắc chắn sẽ không học chung trường đại học. Lúc đó cậu học ở trường Đại Học Thanh Hoa sẽ tìm được người ưu tú hơn. Dù sao thì Khê à, cậu đừng quá lụy tình."
Nguyễn Khê không nói gì.
Trần Lan Thanh lại lo lắng: "Cậu có biết trước khi thi tuyển sinh đại học trong lần khám sức khỏe có một chị năm cuối bị phát hiện là có thai không!"
Ồ, hóa ra là khuyên cô không nên đi thuê phòng với Chu Trừng. Thật sự là một người vừa đáng yêu vừa ngây thơ.
Quả thật học sinh cấp ba có nhiều đôi đã nếm thử trái cấm. Nhưng Nguyễn Khê cảm thấy rằng trong tương lai tám mươi phần trăm những cô gái đó sẽ hối hận. Cô thì khác, từ lâu cô đã xem Chu Trừng là chồng tương lai của mình, nhưng dù có nghĩ như vậy thì cô cũng sẽ không đi giới hạn với Chu Trừng trước khi mối quan hệ của cô và Chu Trừng được công khai
Cô và Chu Trừng đều là vị thành niên, còn đối với người theo đuổi sự hoàn hảo như Nguyễn Khê thì nhan sắc của cô đã không chê vào đâu được, nhưng cô không hài lòng lắm với dáng người của mình, chỉ gầy mà không có đường cong hấp dẫn, ngực không đủ lớn và mông chưa đủ cong, vẫn chưa phải là lúc để thứ hai nhìn thấy thân thể cô! Sau khi lên đại học, cô sẽ tập trung vào việc làm thế nào để cơ thể mình đẹp hơn!
Tất nhiên điều quan trọng hơn là Nguyễn Khê không có ham muốn thể xác với Chu Trừng nếu hai người chưa về nhà ra mắt gia đình hoặc xem xét tương lai một cách nghiêm túc.
Nguyễn Khê vỗ tay Trần Lan Thanh an ủi: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện đó đâu."
Cô đã lên kế hoạch và sắp xếp rất chi tiết cho mối quan hệ của mình với Chu Trừng!
Ít nhất trước khi thi đại học, nhiều nhất là cô chỉ để Chu Trừng nắm tay và hôn mặt.
Nụ hôn đầu tiên là để dành sau kết thúc kỳ thi đại học.
Trần Lan Thanh nhẹ nhõm hơn rất nhiều sau khi nghe lời này. Tuy nhiên, bây giờ cô ấy không có cảm tình tốt với Chu Trừng và luôn cảm thấy rằng anh ấy hẳn đã phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể lừa được Nguyễn Khê.
Một người con trai đầy mưu mô như vậy thực sự rất đáng kinh tởm.
Phòng vệ sinh của nam giới không sôi động bằng phòng vệ sinh của nữ, Giang Dịch Hàn hít vài cái rồi tiện tay ném điếu thuốc vào thùng rác, Hoắc Văn Đạt và Lý Triết đi theo anh. Khi cả ba chuẩn bị rời đi thì trùng hợp gặp Chu Trừng và bạn cùng bàn đang đi tới.
Hoắc Văn Đạt nhất thời hưng khởi hét lên: "Này, cậu dừng lại."
Chu Trừng không hiểu có chuyện gì còn bạn cùng bàn thì bối rối, bọn học sinh lưu manh này bảo bọn họ dừng lại làm cái gì?
Muốn thu phí bảo vệ hay thấy bọn họ ngứa mắt nên muốn đánh?
Dù là gì thì cũng đều không phải loại học sinh như bọn họ có thể chịu đựng được.
"Nghe nói mày đang theo đuổi em họ của đại ca chúng ta, có chuyện này không?" Ngay khi Hoắc Văn Đạt nói xong Lý Triết đang hút thuốc bên cạnh đột nhiên ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng khuôn mặt dữ tợn giẫm tắt tàn thuốc, như thể anh ta đang xem tàn thuốc kia là Chu Trừng mà giẫm.
Lúc này Giang Dịch Hàn mới nhìn về phía Chu Trừng, cho dù đã gặp người này hai lần nhưng anh vẫn không có ấn tượng gì với anh ấy, sau khi nghe Hoắc Văn Đạt nói anh mới nhớ ra đây là người đã hẹn hò với Nguyễn Khê ngày hôm qua trong con đường nhỏ kia, không, nói chính xác hơn thì đây là bạn trai của cô.
Không biết vì sao nhưng anh bắt đầu nghiêm túc nhìn người này.
Rõ ràng, Giang Dịch Hàn càng nhìn càng cảm thấy cô enen đưa cô em họ kia đi phẫu thuật mắt.
Rốt cuộc thì cô thích anh ấy! Ở! Điểm! Gì!!
Chu Trừng liếc nhìn Giang Dịch Hàn một cái, vốn dĩ anh ấy muốn giữ khoảng cách với những người này nhưng nghĩ tới việc người này là anh họ của Nguyễn Khê nên anh ấy nói: "Ừm."
Hoắc Văn Đạt chửi nhỏ một tiếng: "Mấy rất kiêu căng đấy!"
Vốn dĩ anh ta muốn chào hỏi Chu Trừng nhưng đại ca còn chưa nói gì, mà Chu Trừng cao lớn hơn anh ta, dáng người cũng hơn hẳn, nếu như bị Chu Trừng đánh trước mặt nhiều người như vậy thì anh ta sẽ rất mất mặt..
Chu Trừng lại hỏi: "Còn có chuyện gì không?"
Nếu không có chuyện gì anh ấy sẽ rời đi. Vốn dĩ không phải là cùng một kiểu người, giọng điệu như thẩm vấn thực sự khiến người khác khó chịu.
Giang Dịch Hàn liếc anh ấy một cái, lạnh lùng gật đầu.
Điều này có nghĩa là Chu Trừng có thể rời đi.
Sau khi Giang Dịch Hàn, Hoắc Văn Đạt và Lý Triết trở lại phòng học, anh mới hỏi: "Thành tích của Chu Trừng thế nào?"
Hoắc Văn Đạt không ngờ Giang Dịch Hàn lại hỏi một câu như vậy.
"Em không biết." Hoắc Văn Đạt lại nói: "Đại ca, anh muốn làm gì?"
Giang Dịch Hàn dùng bàn tay mảnh khảnh nghịch chiếc bút bi, khi cây bút rơi xuống trên bàn, anh nói: "Đến lớp bọn họ hỏi danh sách xếp hạng của kỳ thi tháng trước. Tôi muốn xem kết quả của Chu Trừng như thế nào."
Hoắc Văn Đạt nghẹn lời nhìn anh: "Đại ca, anh đang nói cái gì vậy?"
Chẳng lẽ đại ca nhập vai anh rể sớm vậy sao?
Hoắc Văn Đạt nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt vội vàng hỏi: "Đại ca, tên nhóc kia đang đuổi theo Nguyễn Khê sao? Bọn họ thật sự yêu nhau à?"
Nếu không phải như vậy thì tại sao đại ca lại phải đi hỏi việc của Chu Trừng?
Vừa nói xong Lý Triết ở bên cạnh như muốn mổ bụng tự sát, anh ta không hiểu và cũng không rõ, anh ta hận không thử ngửa mặt lên trời mà hét: "Tại sao chứ, tại sao chứ! Nếu cô ấy yêu Diêu Bách Nham em còn có thể chấp nhận. Tại sao cô ấy lại chọn một người còn không đẹp trai bằng em! Tại sao chứ, rốt cuộc là vì sao!"
Không chỉ có Lý Triết thắc mắc như vậy mà Giang Dịch Hàn cũng khó hiểu.
Vì vậy, anh quyết định tự mình kiểm chứng. Tại sao Nguyễn Khê lại thích Chu Trừng? Nếu không tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ anh sẽ không thể an tâm mà học hành, cảm giác cồn cào ruột gan thật khó chịu.
Hiệu suất làm việc của Hoắc Văn Đạt rất nhanh, tiếng chuông vào tiết thứ hai vang lên, anh ta cầm mấy tờ giấy đặt trên bàn Giang Dịch Hàn nói: "Em chỉ có thể tìm được như này, nhưng em nghĩ chắc là đủ rồi."
Giang Dịch Hàn ngẩng đầu lên, bắt đầu xem danh sách xếp hạng thành tích.
Về cơ bản, mỗi lớp sẽ có một danh sách xếp hạng thành tích như vậy sau mỗi kỳ kiểm tra hàng tháng và có một số giáo viên chủ nhiệm còn yêu cầu học sinh mang về để cho phụ huynh ký.
Điểm của Nguyễn Khê quả thực rất tốt, kỳ kiểm tra hàng tháng nào cũng đứng nhất lớp.
Từ từ nhìn xuống, anh phân tích kết quả của mấy kỳ thi hàng tháng sau học kỳ hai của Chu Trừng.
Các môn học của Chu Trừng về cơ bản hàng tháng đều đứng đầu lớp về vật lý. Điểm toán, vật lý và sinh học cũng ở mức tạm được nhưng Ngữ Văn và tiếng Anh tương đối kém.
Lý Triết cũng được xem như là người hiểu rất rõ tình địch của mình này, anh ta nói: "Trong lớp điểm của Chu Trừng không tệ, lần nào cũng có thể xếp thứ chín, thứ mười, lần tốt nhất còn là hạng thứ sáu. Về cơ bản được xếp trong top mười người đứng đầu."
"Còn Nguyễn Khê thì sao?" Giang Dịch Hàn hỏi.
Nhắc đến nữ thần của mình Lý Triết càng hiểu rõ hơn: "Điểm của cậu ấy rất ổn định, lần nào cũng đứng nhất lớp, nhưng khối chúng ta cũng có rất nhiều học sinh giỏi. Đôi khi cậu ấy có thể xếp hạng nhất, cũng có lúc đứng thứ hai, thi không tốt thì thứ ba, dù sao thì vẫn trong top ba."
Giang Dịch Hàn vẫn biết khoảng cách giữa top mười và top ba chênh lệch nhau như nào.
Theo kết quả này, chỉ cần Nguyễn Khê không nổi điên và cố tình thi trượt thì Chu Trừng sẽ không thể vào cùng một trường đại học với cô.
Lúc đó Nguyễn Khê đã nói cái gì, cô nói rằng không học cùng trường đại học nghĩa là yêu xa, và cô tuyệt đối không yêu xa.
Giang Dịch Hàn viết trên giấy, Nguyễn Khê từng nói cô đánh giá đàn ông dựa trên nhan sắc, dáng người, chỉ số IQ, tính cách và độ giàu có.
Nhan sắc... có khi điểm tiêu chuẩn còn chưa đạt được.
Dáng người... Chiều cao và thân hình của Chu Trừng đều ổn, nhưng chắc chắn không bằng anh nên không thể đạt điểm tuyệt đối, nhiều nhất là sáu bảy điểm.
Còn về trí thông minh và nhân phẩm anh chưa tiếp xúc với Chu Trừng nhưng chắc chắn anh ấy không thể đạt điểm tuyệt đối cho hai hạng mục này.
Trong các mục trên, điểm của Chu Trừng không cao, vậy mục gì sẽ khiến Chu Trừng có thêm điểm? Đầu bút của Giang Dịch Hàn dùng trên ba chữ độ giàu có.