Chung Hân Nhiên và Thẩm Thần Bằng ngồi với nhau
Giống như cố ý làm cho Đồng Hiểu xem, cánh tay cô ta luôn khoác tay Thẩm Thần Bằng, cực kỳ giống một đôi vợ chồng trẻ thân mật
Chỉ tiếc Đồng Hiểu rất không phối hợp, không muốn làm khán giả quan trọng nhất của bọn họ, cho nên từ đầu tới cuối cổ đều không nhìn bọn họ lấy một cái.
Bữa tối được mang lên, vô cùng phong phú
Đồng Hiểu không ngờ Thẩm Diệc Minh lại nói với cô đầu tiên, “Đồng Hiểu, sau này cháu thường xuyên đến nhà chơi với Hân Văn, cũng chơi với hai đứa bé nhé.” Thẩm Diệc Minh thương An Noãn bao nhiêu thì thương hai đứa bé bấy nhiêu, hai đứa bé thích Đồng Hiểu như vậy, ông cũng vui
Mặc dù cũng chỉ gặp mấy lần, nhưng ông rất thích cô gái này
Cô giống3An Noãn nhà ông, đơn thuần, lương thiện.
Đồng Hiểu vừa mừng vừa lo, “Cảm ơn bác trai, sau này có thời gian cháu sẽ đến đây, hy vọng không mang đến phiền phức cho mọi người.”
“Con bé này, không phải là người ngoài, cháu là bạn của Hân Văn, cũng là người một nhà.”
Tay Chung Hân Nhiên để dưới gầm bàn ăn, dùng sức cấu lên đùi mình, cô ta chỉ có thể phát tiết như vậy
Lúc ăn cơm, Thẩm Diệc Minh lại chuyển sang Thẩm Thần Bằng, tức giận hỏi: “Nghe nói con lại làm mẹ con tức giận à?” Thẩm Thần Bằng phiền não hừ giọng, “Mẹ quá phiền.” Tiết Ngọc Lan tủi thân, “Không phải là vì mẹ muốn tốt cho con sao? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, vẫn chưa lấy vợ, sau này Đinh Đinh trưởng thành lấy vợ, nói không chừng con vẫn chưa0kết hôn.”
Tất cả mọi người đều bật cười, người cười to nhất là Chung Hân Văn.
“Bác dâu, bác đừng lo lắng cho anh ấy, cháu tin bây giờ anh ấy không vội kết hôn là có nguyên nhân của anh ấy
Hôn nhân đại sự sao có thể đùa được, thể nào cũng phải tìm người mình thích để sống với nhau cả đời, nếu không kết hôn cũng sẽ ly hôn thôi.”
Lực tay Chung Hân Nhiên càng mạnh hơn, cấu mạnh lên đùi mình, căm giận nhìn Chung Hân Văn đang cười trên sự đau khổ của người khác
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, vỗ vai Tiết Ngọc Lan, thấp giọng nói: “Chuyện tình cảm cứ để bọn trẻ tự xử lý đi, cả đời chỉ có một lần, thận trọng cũng là có trách nhiệm với con gái nhà người ta.”
An Noãn thấy mọi người đều ở đây, cũng mượn5cơ hội phát huy, “Đồng Hiểu, tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô gặp phải một số phiền phức ở trường học
Người lương thiện tốt bụng như cô, có trách nhiệm với con chúng tôi như vậy, lại còn có phụ huynh đến chỗ hiệu trưởng khiếu nại cô, có phải cô đắc tội với người nào không? Chuyện này đã điều tra rõ chưa?”
Đồng Hiểu còn chưa kịp nói gì, Thẩm Diệc Minh đã “ồ” một tiếng, chuyển sang Tiết Ngọc Lan, “Lại còn có chuyện này nữa à? Bà tìm hiệu trưởng tìm hiểu tình hình xem.” “Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho hiệu trưởng hỏi xem là chuyện gì
Nếu như có người muốn gây phiền phức cho Đồng Hiểu, chúng ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn
Đồng Hiểu, cháu không cần sợ.” Đồng Hiểu cảm kích nhìn An Noãn, “Cảm ơn bác4trai bác gái, quen biết mọi người thật tốt.” Nếu như đây là nhà họ Chung, bây giờ nhất định Chung Hân Nhiên đã lật bàn rồi, nhưng ở nhà họ Thẩm, cô ta không dám làm gì cả
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ
Ăn tối xong, Thẩm Thần Phong đưa Chung Hân Văn đi tản bộ
Cô kéo Đồng Hiểu đi cùng, Đồng Hiểu không muốn làm bóng đèn nên từ chối
Đồng Hiểu nói muốn về nhà, Chung Hân Nhiên đột nhiên muốn biểu hiện sự rộng lượng nên thân mật nói, “Đồng Hiểu, đi cùng bọn chị đi, Thần Bằng đang định đưa chị về nhà.”
Đồng Hiểu đang định từ chối, An Noãn thuận nước đẩy thuyền, “Đúng vậy Đồng Hiểu, cô đi cùng bọn họ đi
Ngày mai là cuối tuần, lát nữa tài xế phải đưa chúng tôi đến khu vui chơi.” Vẻ mặt9Đồng Hiểu khó xử, An Noãn ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tin tôi đi, cứ đi cùng bọn họ, tôi sẽ không hại cô đâu.” Ba người cùng đi ra khỏi biệt thự, Chung Hân Nhiên không chút do dự kéo cửa ghế phụ ra, nói: “Đồng Hiểu, em ngồi ở phía sau một mình không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề.”
Trên đường, Đồng Hiểu cố gắng hết sức không nhìn bọn họ, tầm mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh bên ngoài rất đẹp
Chung Hân Nhiên ba mươi tuổi rồi còn làm nũng trước mặt Thẩm Thần Bằng, “Thần Bằng, đưa Đồng Hiểu về rồi, chúng ta đi ăn đêm đi.” Đồng Hiểu nghe giọng điệu kia cảm thấy rất chướng tai
Dáng vẻ hôm đó cô ta ở nhà cổ, thể muốn xé mặt cô ra khác hẳn thế này
Thẩm Thần Bằng trầm giọng hỏi ngược lại một câu, “Vừa rồi ở nhà anh ăn chưa no à?” “Không phải, ăn no rồi, chỉ là muốn ăn đêm cùng anh, ăn đêm xong chúng ta lại làm chút chuyện khác.” Đồng Hiểu cười lạnh, cô không biết mình lại cười ra tiếng
Chung Hân Nhiên lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô, “Em đang cười chị à?” “Không, tôi không cười chị, hai người tiếp tục đi, tôi không nghe thấy gì cả.” “Thần Bằng, hai ngày nay anh cứ bận suốt, tối nay có thời gian, ở bên em đi.” Đồng Hiểu không muốn nhìn bọn họ, nhưng khóe mắt vẫn có thể liếc thầy
Chung Hân Nhiên không để ý Thẩm Thần Bằng đang lái xe, dính cả người lên người anh.
Thẩm Thần Bằng khó chịu, “Ngồi im đi, đang lái xe.”
“Vậy tối nay anh có ở bên em không?”
Đồng Hiểu phiền muộn, vừa ăn tối xong, bây giờ thật buồn nôn.
“Tối nay có việc, ở công ty tăng ca.”
Chung Hân Nhiên ngồi về lại ghế, ưỡn thẳng lưng lên, có lẽ là tức giận rồi.
Đồng Hiểu nhìn thấy đây không phải là đường về chung cư nhà cô thì bắt đầu buồn bực, hình như Chung Hân Nhiên cũng phát giác ra, “Thần Bằng, anh đi đâu thế?”
Anh nhẹ giọng trả lời, “Đưa em về nhà”
Chung Hân Nhiên lớn tiếng hơn rất nhiều, “Tại sao lại đưa em về nhà trước? Không phải chúng ta nên đưa Đồng Hiểu về trước à?” “Nhà em ở gần đây, đưa em về trước.”
Anh nói nghe như chuyện đương nhiên, thế nhưng toàn thân Chung Hân Nhiên lại bốc hỏa,
Thời gian sau đó, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ngoài xe
Chung Hân Nhiên thông minh quá bị thông minh hại, lúc này chắc hối hận muốn chết.
Xe dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Chung, cô ta lề mề không xuống xe
“Xuống xe đi, về nhà nghỉ ngơi.” Thẩm Thần Bằng lên tiếng đuổi người
Chung Hân Nhiên đột nhiên dịch lại gần vòng qua cổ anh, “Hôn chúc em ngủ ngon đi.” Thẩm Thần Bằng khó chịu, “Đừng làm loạn, xuống đi.” Nghe ra giọng anh đã rất bực mình rồi, Chung Hân Nhiên lúng túng xuống xe
Cô ta còn chưa đứng vững, xe đã lao vút đi
Cô ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, chỉ muốn băm Đồng Hiểu thành trăm nghìn mảnh.