Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Noãn Noãn, em đủ nhẫn tâm đấy, trời lạnh như vậy mà em để cho Thường Tử Phi chịu dầm mưa đến bây giờ. Em có biết bây giờ nhiệt độ không khí bên ngoài thấp nhất là bao nhiêu độ không? Em còn không xuống sẽ chết người đó”

Đại não của An Noãn dành một tiếng, gần như ngừng hoạt động trong nháy mắt. Không biết cô lấy từ đầu ra sức lực đi xuống lầu. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trong mưa rền gió dữ, Thường Tử Phi cứ ngu ngốc đúng như vậy, trên khuôn mặt đẹp trai không còn sắc máu.

Nước mắt của An Noãn rơi như mưa, chưa từng nghĩ tới, có một ngày cô vẫn còn bị cảm động.

“Thường Tử Phi, đồ ngốc nhà anh, anh không muốn sống nữa sao?”

Đôi môi tím tái của anh ta hơi cử động, “Em không để ý tới anh, anh còn cần cái mạng này làm gì?

“Lúc này mà anh còn có tâm trạng nói đùa!” An Noãn gào thét, “Lên xe”

**

***

An Noãn muốn đưa anh ta đi bệnh viện, nhưng Thường Tử Phi đã ở trạng thái nửa hôn mê lại lầm bầm trong miệng, “Không đến bệnh viện, đưa anh về nhà”


An Noãn không có cách nào, đành phải thay đổi phương hướng, lái xe đến căn hộ của Thường Tử Phi.

Phải nhờ bảo vệ của tiểu khu giúp đỡ mới đưa được Thường Tử Phi lên tới nhà.

“Cô à, hay là đưa ông xã cô đến bệnh viện đi, anh ta đã sốt đến dạng này rồi, rất nguy hiểm đó” Chú bảo vệ tốt bụng nhắc nhở.

“Không sao, trong nhà có thuốc ạ, anh ấy uống thuốc là ổn rồi”

Chú bảo vệ lắc đầu, xoay người rời khỏi.

An Noãn tìm ra hộp thuốc, đút cho Thường Tử Phi uống thuốc hạ sốt xong, liên tục dùng nước ấm lau người cho anh.

Bất tri bất giác trời đã sáng, trời lạnh như vậy, thế mà An Noãn bận đến cả người toát mồ hôi, cũng may Thường Tử Phi đã hạ sốt.

An Noãn lại vội vàng đi nấu cơm cho Thường Tử Phi. Nhưng trong tủ lạnh chẳng có nguyên liệu nấu ăn, cả gạo cũng không có.

Lúc Thường Tử Phi tỉnh lại đã là giữa trưa, vừa mở mắt đã có cảm giác đầu đau muốn nứt ra, không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc xong quần áo đi ra ngoài, chỉ một cái liếc mắt anh ta đã nhìn thấy bóng người đang bận rộn trong phòng bếp. Tấm lưng kia không phải là người anh ta ngày nhớ đêm mong ư.

Anh ta cho rằng mình hoa mắt rồi, hoặc là đang nằm mơ.

Anh ta dè dặt bước qua, từ phía sau ôm lấy thân thể mỏng manh của cô, thì ra là sự thực.

“An Noãn, đúng thật là em, không phải anh đang nằm mơ” Thường Tử Phi quá đỗi kinh ngạc và vui mừng.

An Noãn bất đắc dĩ cười, hừ giọng nói, “Tối hôm qua anh phát sốt, không phải bị sốt đến đầu óc mơ hồ chứ, không phải em còn có thể là ai đấy.”

Rốt cuộc Thường Tử Phi cũng nhớ tới chuyện trải qua tối hôm qua, nhịn không được mắng, “Noãn Noãn, trái tim em lạnh thật đấy”

An Noãn cười nói, “Bây giờ không phải đã bị anh ủ cho nóng rồi sao?”


Cánh tay Thường Tử Phi ôm eo cô càng chặt thêm, thật giống như là đang ôm lấy toàn bộ thế giới.

“Noãn Noãn, em có biết mấy năm nay anh sống thế nào không? Anh vẫn luôn tự nói với mình, yêu một người chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là đủ. Cho nên khi em quyết định ở bên Mạc Trọng Huy, anh chọn ra nước ngoài du học. Anh thật sự không thể nào trơ mắt nhìn em hạnh phúc cùng người đàn ông khác. Nhưng anh tuyệt đối không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy. Đợi lúc anh nhận được tin chạy vội về nước, em đã vào ngục giam, chú An cũng đã không còn. Điều duy nhất anh có thể làm chính là lo liệu tốt chuyện hậu sự của chú An. Em nói cho anh biết, ba năm nay, mỗi lần anh đi thăm em, vì sao em không chịu gặp anh”

Mũi Ôn Noãn hơi ế ẩm, giọng khàn đi khẽ nói, “Em không muốn để anh nhìn thấy em khốn khổ, không muốn để anh lo lắng cho em”

“Đồ ngốc, dáng vẻ nào của em anh cũng đều thích. An Noãn, làm bạn gái của anh được không?”

Cô xoay người, nhìn vào mắt anh ta hỏi rất nghiêm túc, “Anh không ngại em từng ngồi tù sao?”

Thường Tử Phi tức giận đến mức nhéo lên má cô một chút, buồn bực kêu lên, “An Noãn, hoá ra em lại nghĩ về anh như vậy ư?”

Cô le lưỡi, ngả vào lòng anh, nói nhẹ nhàng, “Em biết, dù cho cả thế giới đều vứt bỏ em, anh cũng sẽ không bỏ mặc em”

Cô đã hiểu rồi, không nên trốn tránh. Trên thế gian này, ngoại trừ ba, Thường Tử Phi là người đối với cô tốt nhất. Mọi người bên cạnh đều khuyến cố cần phải quý trọng, tiếc là cô chỉ vừa mới nhận ra điều đó. Có lẽ vẫn chưa quá muộn, ít nhất họ còn có một tương lai rất dài.

An Noãn xin nghỉ một ngày, đặc biệt ở nhà chăm sóc Thường Tử Phi, còn khiến cho anh ta vui vẻ hết sức, nằm trên giường chỉ tay năm ngón với An Noãn.

“Noãn Noãn, anh muốn uống nước, nước ấm”

Bị sai vặt đến lần thứ n, An Noãn vẫn kiên nhẫn bưng cho anh ta một ly nước.

Thường Tử Phi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngay sau đó kêu to, “Nóng quá, thổi giúp anh đi.”

An Noãn trợn trắng mắt, thổi mạnh mấy cái.

Anh ta đột nhiên cười to ha ha, cười ngoác miệng.

An Noãn đưa ly nước cho anh ta, tức giận hầm hừ, “Thường Tử Phi, anh đùa đủ rồi chứ?”

Anh ta sờ đầu, thật thà nói, “Anh chỉ muốn chứng minh rằng em tồn tại, giống như nằm mơ vậy, đến bây giờ anh cũng không dám tin. Noãn Noãn, em thật là của anh rồi ư?”


Biểu cảm khoa trương của Thường Tử Phi khiến cô ngây ngốc trong khoảnh khắc. Đã từng có lúc, Mạc Trọng Huy đồng ý quen với cô, cô cũng kích động như vậy, nói năng lộn xộn, quả thực là khó có thể tin. Có đôi khi, nếu yêu một người quá nhiều, thường sẽ chịu tổn thương càng lớn. Cô không dám bảo đảm có thể đi cùng Thường Tử Phi bao lâu, giờ phút này, cô chỉ muốn làm cho anh ấy sự ấm áp.

“Làm gì mà ngây ngẩn ra vậy, có phải giận hay không? Được, anh sai rồi, sau này anh không sai em nữa, đổi lại em sai vặt anh được không?”

An Noãn lập tức bị chọc cười.

Hai người ở nhà ăn bữa tối đơn giản. An Noãn kiên trì muốn quay về, Thường Tử Phi thì kiên trì lái xe chở cô về.

An Noãn vốn không muốn mời anh ta lên nhà, nhưng Thường Tử Phi nói dù gì cũng phải đến chỗ cô ở xem thử.

Vừa bước vào gác mái, Thường Tử Phi lập tức nổi giận đùng đùng, gần như gào lên, “An Noãn, đây là chỗ em ở à, nơi này người có thể ở sao, thu dọn đồ đạc đi theo anh”

An Noãn biết Thường Tử Phi sẽ tức giận, kéo cánh tay anh nũng nịu, “Chỗ này cũng không đơn sơ đến vậy, hơn nữa phần lớn thời gian em đều ở phòng của chị Hiểu Yến dưới lầu, chỉ có lúc ngủ mới đi lên thôi”

“Anh mặc kệ, nơi này không thể ở nữa”

Thường Tử Phi mở chiếc tủ quần áo giản dị ra, bắt đầu nhét quần áo vào vali của cô, miệng vẫn còn tức giận nói, “Noãn Noãn, anh thực sự không biết em ở trên gác mái, nếu không một ngày anh cũng không cho em ở. Em không chịu dọn đến ở cùng anh cũng không sao. Trong tay anh có mấy căn nhà. Gần Bách Nhạc có hai căn, em ở chỗ đó đi làm cũng gần hơn chút”

An Noãn cứ đứng ngày ra tại chỗ như vậy, nhìn Thường Tử Phi đem quần áo của cô nhét lung tung vào vali.

Rất nhanh, anh ta đã nhét đầy túi, một tay xách vali, một tay nắm cổ tay An Noãn, giọng điệu nghiêm túc” Đi theo anh, về sau không cho tới chỗ này nữa”

An Noãn không nhúc nhích, cố sức hất tay anh ta ra, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Anh nhất định phải làm tổn thương lòng tự trọng của em như vậy sao?” Giọng của cô run lên nhè nhẹ, “Em từ trong tù ra, bây giờ hai bàn tay trắng, anh để em ở chung cư cao cấp, người nhà của anh sẽ nghĩ về em thế nào?”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!