Hách Triết lái xe đến một nhà hàng Pháp mới mở, nói với cô, “Đây là nhà hàng do người Pháp mở, bò bít tết ở đây rất ngon.” Anh vẫn nhớ cô rất thích ăn bò bít tết, mỗi lần đạp xe đưa cô ra ngoài ăn bò bít tết, cô đều vô cùng thỏa mãn
Nhớ lại lúc đó, thật sự là quá đẹp, đến nỗi bây giờ mỗi lần nhớ tới anh đều cảm thấy chua xót.
Bò bít tết được mang lên, Đồng Hiểu ăn vui vẻ, nhưng Hách Triết không hề động vào.
“Anh Triết, anh không ăn sao?” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, trán còn3đẫm mồ hôi
Cô vội vàng bỏ dao nĩa xuống, “Anh Triết, anh làm sao thế?”
Anh cười bảo cô yên tâm, “Không sao, dạ dày anh hơi khó chịu.”
“Không được, chúng ta đến bệnh viện thôi.” “Không sao, bé con, em ăn xong chúng ta hãy đi bệnh viện.”
Đồng Hiểu cuống đến nỗi sắp khóc lên, “Anh đã như vậy rồi bảo em còn ăn làm sao được nữa? Đi, chúng ta đi bệnh viện!” Đồng Hiểu liều mạng kéo anh, anh cũng thật sự vô cùng đau đớn, gần như không đứng vững
Đi ra khỏi nhà hàng, Đồng Hiểu vội vàng bắt xe đến bệnh viện
Cả đường đi, Đồng Hiểu đều đặt tay lên bụng anh, hy vọng có thể mang0đến cho anh chút ấm áp.
Hách Triết vừa lên xe đã lập tức ngã ra ghế, mồ hôi đầm trên trán, càng lúc càng đau
Tài xế cũng không nhịn được trách Đồng Hiểu, “Cô gái, bạn trai đau như vậy rồi, sao bây giờ mới đưa cậu ta đến bệnh viện thế?”
“Cháu không biết, cháu không biết anh ấy đau như vậy.”
“Đúng là quá bất cẩn rồi, bây giờ đau như vậy, chắc trước đó đã đau một đợt rồi.” “Xin chủ đừng nói nữa, lái nhanh lên chút được không?” Cô nghẹn ngào.
Tài xế đạp chân ga, tăng tốc độ
Đến bệnh viện, vào khoa cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán Hách Triết bị viêm dạ dày cấp tính, bệnh tình5tương đối nặng cần truyền nước
Hách Triết an ủi cô, “Không sao, truyền chút nước là ổn thôi.” Đồng Hiểu khăng khăng làm thủ tục nhập viện cho anh ta
Anh cũng không ngăn cản, khóe miệng hơi cong lên.
trên xe, mặc dù anh đau đến nỗi gần như sắp ngất đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay cô xuyên qua áo sơ mi, truyền đến tim anh, vô cùng ấm áp
Đồng Hiểu chạy tới chạy lui, làm xong tất cả thủ tục thì bác sĩ cũng đã truyền nước cho anh rồi.
Đồng Hiểu ở bệnh viện với anh cả chiều
Cô đang suy nghĩ buổi tối bọn họ nên ăn gì thì tiếng chuông4điện thoại của anh vang lên
Anh mở mắt ra, nhìn điện thoại, ấn nút trả lời, giọng nói vô cùng yếu ớt
“Anh ở bệnh viện..
không sao, không sao, chỉ là đau dạ dày cần truyền nước..
không cần đến đây, Hiểu Hiểu đang chăm sóc anh rồi.” Sau đó bọn họ còn nói cái gì nữa, Đồng Hiểu không nghe thấy, bởi vì cô đi ra ngoài mua đồ ăn tối rồi
Bác sĩ đề nghị ăn chút đồ ăn lỏng thanh đạm, Đồng Hiểu xuyên qua mấy con phố mua cháo yến mạch của một quán cháo nổi tiếng cho anh
Mùa hè nóng nực, cho dù đã là sẩm tối, mặt trời đã lặn, nhưng không khí vẫn khô nóng
Chạy một chuyến,9về đến bệnh viện, cả người cô đều ướt đẫm
Đi tới cửa phòng bệnh, nghe thấy bên trong có tiếng nói, Đồng Hiểu không nhịn được đi nhẹ chân lại
Thịnh Thị Hàm đang ngồi ở cạnh giường, cẩn thận đút cháo cho Hách Triết, cảnh tượng này vô cùng ấm áp
Cô mím môi, cảm thấy vẫn nên rời đi, để lại cho bọn họ không gian tự do
Cô lấy điện thoại ra, mở máy, định gọi điện thoại cho Hách Triết
Trên điện thoại nhảy ra mấy chục tin nhắn, đều là thông báo số điện thoại nào đó đã gọi cho cô vào lúc nào
Cô thở dài, cảm thấy phiền não
Bấm số điện thoại của Hách Triết, cô nói với anh, “Anh Triết, em không mua được cháo yến mạch, ngày mai em mua đến bệnh viện thăm anh được không?” “Em đang ở đâu? Đừng mua nữa, màu về đây đi.” “Em muốn về nhà luôn, ngày mai em sẽ đến thăm anh.” “Hiểu Hiểu, đừng đi.”
Đồng Hiểu đã cúp điện thoại rồi.
Trong phòng bệnh, Hách Triết giật kim truyền trên mu bàn tay ra, chạy ra ngoài
Thịnh Thị Hàm đuổi theo anh, “Ken, anh đừng chạy, tay anh chảy máu rồi.”
Anh đi dép vào, chạy lảo đảo nhưng rất nhanh, cuối cùng đuổi kịp được Đồng Hiểu ở đại sảnh khu nhập viện
Anh kéo tay Đồng Hiểu lại, thấy cháo yến mạch trên tay cô, anh chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, ôm chặt cô vào lòng
“Tại sao lại lừa anh? Đồ xấu xa này, em có biết anh đợi cháo yến mạch của em bao lâu rồi không?” Đồng Hiểu bĩu môi, đưa cháo cho anh, “Anh cầm về ăn đi.” “Em về cùng anh.”
Anh liều mạng kéo cô về phòng bệnh, cô vốn muốn giãy giụa, nhưng nhìn thấy trên mu bàn tay anh có máu thì lại ngoan ngoãn cùng anh về phòng bệnh
Thịnh Thị Hàm lịch sự lên tiếng chào hỏi Đồng Hiểu, đứng ở trong góc
“Bé con, em ngồi lên giường đút cho anh ăn đi.” Nhìn sự ỷ lại trong mắt Hách Triết với Đồng Hiểu, Thịnh Thị Hàm đột nhiên phát hiện mình đứng ở chỗ này là dư thừa.
Người đàn ông sáu năm qua hoàn toàn thuộc về cô ta, bây giờ trong mắt anh chỉ có người con gái khác, cô ta không có cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung sự đau đớn trong lòng
Hách Triết một tay truyền nước, một tay kéo chặt áo Đồng Hiểu, như sợ cô sẽ bỏ đi.
Cô không còn cách nào khác, chỉ đành dỗ anh, “Anh yên tâm, anh ngủ rồi em cũng sẽ không đi, em sẽ ở bên anh.” Lúc này anh mới hài lòng buông tay ra, ăn hết đồ ăn cố đút
Sự thỏa mãn trong mắt anh là thứ sáu năm qua Thịnh Thị Hàm chưa từng thấy
Hách Triết ăn xong, chỉ một lúc đã mơ màng buồn ngủ, trước khi ngủ còn dặn đi dặn lại không cho Đồng Hiểu rời đi, nếu không đời này anh sẽ không tin cô nữa
Đồng Hiểu bảo đảm, thể mãi, anh mới yên tâm nhắm mắt lại
Đợi Hách Triết ngủ rồi, Đồng Hiểu và Thịnh Thị Hàm cùng đi ra khỏi phòng bệnh, hai người đi tới cuối hành lang, nơi này tương đối yên tĩnh.
“Em xin lỗi!” Đồng Hiểu không biết nên nói cái gì, mở miệng chỉ nói được câu xin lỗi
Thịnh Thị Hàm cười khẽ, “Người nên nói xin lỗi là chị, là chị đã chiếm mất anh ấy sáu năm qua.”