“Cũng được, chỉ có điều mẹ đã nóng lòng gặp ông bà thông gia lắm rồi.” Thẩm Thần Bằng nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chỉ sợ sẽ làm mẹ ngã ngửa mất thôi.” “Cái gì? Con trai con đang nói gì thế? Nói to một chút.” “Không có gì, cứ tạm thời như vậy đã, con còn có việc.” Tiết Ngọc Lan oán trách, “Mỗi lần gọi điện thoại với con, nói được mấy câu đã cúp máy rồi.” Cúp điện thoại, anh gọi cho Đồng Hiểu, chuông vang lên nhưng đầu kia lại không nghe
Anh tức giận, không ngừng gọi cho cô, một lần hai lần, sau đó đầu kia tắt máy
Anh giận đến mức lập tức đập nát điện thoại
Đồng Hiểu đi đến Thịnh Huy
Sáng nay, giám đốc Trần gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến3kết toán tiền lương
Đến phòng nhân sự của Thịnh Huy, tất cả mọi người đều vây quanh cô
“Đồng Hiểu, cô đẹp hơn rồi, còn béo hơn nữa, xem ra tình yêu thật sự rất dễ chịu nhỉ?” Đường Duyệt Hinh trêu cô
Tất cả mọi người nhao nhao hùa theo, “Đúng vậy, sắc mặt cũng tốt hơn trước kia.” “Đồng Hiểu, tiết lộ chút đi, rốt cuộc cô và boss có phải là thật không? Gần đây ở công ty đồn boss và cô Thịnh chia tay, bởi vì có người thứ ba.” Đồng Hiểu bị bọn họ bao vây, nhất thời không thoát ra được
“Đồng Hiểu, dù sao em cũng không ở Thịnh Huy nữa, nói cho các chị nghe chút đi, thỏa mãn lòng tò mò hóng chuyện của mọi người.” Đồng Hiểu mím môi, nghiêm túc0nói: “Em và tổng giám đốc không phải quan hệ như mọi người nghĩ đâu.”
“Vậy sao? Sao chẳng đáng tin thể nhỉ?”
Tất cả mọi người đều thi nhau hỏi khiến Đông Hiểu quay cuồng, may mà giám đốc Trần đi ra giải cứu cô.
“Đồng Hiểu, đến rồi sao không vào phòng làm việc của tôi thế? Tôi đợi cô lâu lắm rồi
Còn những người khác, không có việc gì làm à?”
Tất cả mọi người đều tản ra, Đồng Hiểu đi vào phòng làm việc của giám đốc
Giám đốc đưa cho cô một cái phong bì rất dày
“Đồng Hiểu, đây là thù lao cô làm thêm ở đây vào kỳ nghỉ hè, vốn nên chuyển vào thẻ cho cô, nhưng hôm nay tìm cô đến còn có chuyện khác, cho nên trả tiền mặt cho cô luôn.” Đồng Hiểu5không nhận, cô đi làm thêm ở Thịnh Huy nhiều lần rồi, sổ sách phải qua mấy tầng phê duyệt, cuối cùng mới được chuyển khoản cho nhân viên
“Giám đốc, tôi chỉ làm một tháng, không nhiều như vậy.”
“Không, một tháng qua cô làm ở đây vô cùng tốt, cấp trên rất hài lòng, cho nên đây là thứ cô nên nhận được
Đồng Hiểu, cô nhất định phải nhận.” Đồng Hiểu rất kiên quyết lắc đầu, “Thứ không thuộc về tôi, tôi kiên quyết không nhận.” Giám đốc buồn bực, “Con gái sao lại bướng bỉnh như vậy? Cho cô thì cô cứ cầm đi.” Đồng Hiểu vẫn không chịu cầm
Giám đốc bất đắc dĩ nói, “Được rồi, tôi nói thật với cô vậy, đây là tổng giám đốc đích thân lấy tiền túi cho cô, nếu như4cô không nhận thì tự trả cho tổng giám đốc đi.” Giám đốc khăng khăng nhét vào trong tay Đồng Hiểu.
“Đồng Hiểu, cô là một cô gái rất tốt, làm việc chăm chỉ, chưa bao giờ lười biếng, cũng không thích lời ong tiếng ve, tỉnh có như vậy đi đến đâu cũng sẽ bị người ta bắt nạt
Cho nên, tôi đề nghị, cô có thể ở lại Thịnh Huy, trở thành nhân viên chính thức của Thịnh Huy, tiền lương ở đây không thấp hơn so với nơi khác, quan trọng nhất là ở đây có người bảo vệ cô.”
Đồng Hiểu cười lắc đầu, “Cảm ơn anh, giám đốc Trần, đây không phải là công việc tối thích, chỉ là vì kiếm tiền thôi.” Giám đốc Trần bị chọc cười, “Đồng Hiểu, cô nói chuyện quá thẳng,9dễ làm tổn thương người khác
Chuyện này cô có thể về suy nghĩ thật kĩ, ngày nào cô không làm được công việc hiện tại nữa thì nhớ đến đây.” “Hôm nay tổng giám đốc có ở công ty không?” Đồng Hiểu do dự hỏi
Giám đốc Trần cười gật đầu, “Chính tổng giám đốc bảo tôi gọi điện thoại cho cô.” Đồng Hiểu cầm cái phong bì dày kia đi vào thang máy, lên tầng cao nhất
Ra khỏi thang máy, cô đi đến gõ cửa phòng làm việc tổng giám đốc, bên trong vang lên tiếng “mời vào” nặng nề
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào
Hách Triết đang ngồi ở trước bàn làm việc, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Cô đi tới trước mặt anh, mãi mới nói được một câu, “Anh Triết”.
Anh lập tức dừng tay lại, nhìn chằm chằm cố.
Đồng Hiểu đặt cái phong bì dày lên bàn của anh, “Em không cần số tiền này, anh cầm lấy đi.”
Vẻ mặt Hách Triết cũng không thay đổi nhiều, hình như đoán được cô sẽ làm như vậy
Anh nói khẽ, không mang theo bất cứ chút tâm trạng nào, “Em cầm đi, trả lại cho Chung Hân Văn.”
Cô quên mất đã nói với anh chuyện vay Chung Hân Văn bốn mươi nghìn tệ từ lúc nào rồi.
“Không cần, em có thể tự kiếm được.” Hách Triết khoanh hai tay trước ngực, thở dài, “Số tiền này coi như tiền công em chăm sóc ba mẹ anh những năm qua, anh biết em đã mua cho bọn họ không ít đồ” “Không, em không cần.” Anh hơi mất mát, lạnh lùng mở miệng, “Đồng Hiểu, em thànhận tiền của một người bạn cũng không muốn nhận tiền của anh
Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ánh mắt quật cường, “Đúng, em rất nghèo, em rất thiếu tiền, nhưng điều này không có nghĩa là em cần sự bố thí của mọi người
Anh đã từng nghe thấy câu này chưa, người càng thiếu cái gì thì càng sợ người khác cho mình cái đó
Em nghèo em có thể dựa vào chính đôi tay mình để lao động, vô duyên vô cớ cho em tiền, đó là làm nhục em.”
Hách Triết: “Nếu như em coi sự tốt bụng của người khác là làm nhục, Đồng Hiểu, vậy anh rất thất vọng với em.” “Em không thích mọi người dùng cách như vậy để thương hại em, tiền nợ Hân Văn em có thể từ từ trả.” Hách Triết thở dài, tay xoa dạ dày mãi, chỗ đó đang đau thắt từng cơn
“Bỏ đi, nếu em không muốn nhận, anh sẽ bảo phòng tài vụ trả em đúng số em nên nhận, cái này không cần từ chối chứ?” Đồng Hiểu gật đầu, “Cảm ơn anh.” “Khách sáo như vậy, anh không quen.” Hách Triết đứng lên, đi vòng đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi, “Có rảnh không? Ăn với anh bữa cơm nhé?”