“Mẹ còn nhớ hồi Tết, con mang thai bị vứt bỏ không?” “Chuyện này Thần Bằng đã giải thích với mẹ rồi, lúc đó nó không biết con mang thai, là tự con quá bướng bỉnh.”
Đồng Hiểu cắn môi, “Mẹ, từ nhỏ đến lớn, cho dù mẹ đối xử với con thế nào, con đều rất kính trọng mẹ
Bây giờ, cho dù con sống khổ thế nào đi nữa, con cũng sẽ chăm sóc cái nhà này
Nhưng mong mẹ đừng dùng tình cảm của con đổi lấy giàu sang cho cái nhà này
Hôm nay con nói rõ luôn, con sẽ không ở bên Thẩm Thần Bằng, mẹ ép chết con cũng vô dụng!”
“Con!” Chu Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi, tức giận3mặt đỏ phừng phừng
Đồng Phi vội vàng đỡ Chu Vũ Vi, “Mẹ, con đỡ mẹ ra ngoài trước, chuyện này để sau hãy nói.”
Sau khi bọn họ đi, căn phòng nhỏ hẹp chật chội lập tức yên tĩnh lại, Đồng Hiểu nằm ở trên giường lại không buồn ngủ
Đêm khuya vắng người, trái tim cô lạc lối, bơ vơ, cô đơn lạnh lẽo
Mỗi lúc thế này, cô cũng hy vọng bên cạnh có thể có một người bầu bạn, cùng dốc bầu tâm sự
Nhưng cô cũng biết, dây vào Thẩm Thần Bằng đừng mong cả đời này được bình yên
Đồng Hiểu nằm ngẩn người ở trên giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô nhìn đồng hồ, hai giờ0sáng
Chung cư rất nhỏ, đêm rất yên tĩnh, một chút tiếng động cũng đủ để truyền vào trong tai người ta
Đồng Hiểu ra cửa kiểm tra, Chu Vũ Vi cũng mơ mơ màng màng đi ra, trách móc, “Muộn thế này rồi, ai thế?” Cửa vừa mở ra, bà ta lập tức tỉnh táo, vẻ mặt nịnh bợ, “Thần Bằng, sao giờ này rồi con còn qua đây?” Thái độ của Thẩm Thần Bằng với Chu Vũ Vi cũng cực tốt, gọi mẹ cực kỳ thân thiết, “Mẹ, con đi cả đêm từ Bắc Kinh qua đây, con nhớ Đồng Hiểu.” Chu Vũ Vi cười vui vẻ, nói với Đồng Hiểu đứng ở cạnh cửa, “Hiểu Hiểu, con xem Thần Bằng tốt5biết bao, quá nửa đêm chạy tới thăm con
Hai đứa nói chuyện đi, mẹ buồn ngủ rồi, mẹ về phòng trước đây.”
Cuối cùng Chu Vũ Vi lại quay sang Thẩm Thần Bằng, “Thần Bằng, đã muộn thế này rồi, con ngủ cùng phòng với Hiểu Hiểu đi
Phòng nó bé, con đừng để ý nhé.” Bà ta nói rồi chui vào phòng ngủ, đóng cửa lại
Đồng Hiểu ngẩn ra, đứng ở cạnh cửa mãi
Anh đi tới, kéo eo cô đưa cô vào phòng, thân hình cao lớn vô cùng không cân xứng với căn phòng chật hẹp này
Đến tận bây giờ Đồng Hiểu vẫn chưa hoàn hồn lại
Anh lấy khăn lông và áo ngủ sạch trong va li ra, hỏi: “Tắm ở đâu4được?” Đồng Hiểu mệt mỏi, “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả?”
Anh nhìn xung quanh, nghiêm túc nói: “Hôm nào anh tìm người sửa sang lại nơi này một chút, mặc dù nhỏ nhưng sửa sang lại vẫn sẽ rất thoải mái.”
“Thẩm Thần Bằng, anh có thể đừng như vậy không?”
Anh ngó lơ sự không thân thiện của cô, hỏi: “Có phải phòng tắm ở bên ngoài không?” Anh cầm quần áo đang định đi ra ngoài, Đồng Hiểu chạy tới chắn trước mặt anh, cướp khăn lông và khăn tắm trong tay anh.
Thẩm Thần Bằng đầu tiên là trêu cô, dùng sức kéo, không để cô cướp được, sau đó đột nhiên buông tay, cô đứng không vững ngã9ra sau, anh vươn cánh tay dài vòng qua eo cô, kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng
Giọng nói cuốn hút vang lên bên tai cô, “Anh thật sự rất nhớ em.” Cô tức giận, thở hổn hển, “Thẩm Thần Bằng, buông tôi ra.”
Anh không để ý, bế ngang cố lên, nhẹ nhàng đặt cố lên cái giường nhỏ, sau đó đè lên người cô
“Thẩm Thần Bằng, đây là nhà tôi, anh đừng có làm loạn!” Anh cong khóe miệng lên, “Không giấu em, chính vì ở nhà em nên anh mới dám làm loạn, có bản lĩnh thì em kêu lên đi, làm kinh động đến ba mẹ em, như vậy thật sự là gạo nấu thành cơm rồi.” Đồng Hiểu tức giận nghiến răng, nhưng không dám phát ra âm thanh nào
Anh nhìn vào mắt cô, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Chúng ta chia tay bao lâu rồi? Em có biết khoảng thời gian này anh giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào không?”
Mặt Đồng Hiểu căng đỏ, “Thẩm Thần Bằng!” “ở đây hình như cách âm không tốt lắm, em nói to chút nữa, chắc ba mẹ em sẽ nghe thấy.” Nhìn khuôn mặt nhỏ muốn gào thét nhưng không dám của cô, trong lòng anh đột nhiên thoải mái, sự phiền não luôn đè nén trong lòng lập tức tan thành mây khói
“Đồng Hiểu, đời này vẫn có thể có được em, bảo anh mất đi tất cả anh cũng cam tâm tình nguyện.” Anh cúi người hôn lên môi cô, dịu dàng triền miên, nụ hôn ấm nóng dần dần đi xuống, không thể dừng lại
“Thẩm Thần Bằng, đừng để tối hận anh!”
“Hận đi, anh nghe nói có yêu mới có hận.” Anh cá Đồng Hiểu không dám giãy dụa kịch liệt, đây cũng là cái cớ anh tự cho mình
Lúc thật sự có cô rồi, nhìn nước mắt trên mặt cô, anh thầm nói với mình, cả đời này anh phải cưng chiều người phụ nữ này
Đồng Hiểu nằm nghiêng trên giường, tiếng khóc dần dần chỉ còn là tiếng thút thít.
Anh ôm chặt cô vào lòng từ phía sau, hôn lên má cô, giọng nói dịu dàng, “Đồng Hiểu, anh yêu em.” Sáng sớm hôm sau, ba người nhà họ Hách mua rất nhiều quà đến nhà xin lỗi
Chu Vũ Vi mở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ, mặt lập tức sầm xuống
“Mấy người đến đây làm gì?” Tổng Thúy cố nặn ra một nụ cười, lấy lòng nói: “Vũ Vi, cho dù trước đây chúng ta không vui thế nào thì hai đứa bé cũng thật lòng yêu nhau
Nể tình hai đứa bé, người lớn chúng ta đừng so đo chuyện cũ nữa.”
“Ai so đo? Tôi không phải là người hẹp hòi như vậy.” Đồng Ngạn Thiên đi ra, rất khách sáo, “Mọi người vào nhà ngồi đi, vào nói chuyện.” Cả nhà ba người thận trọng ngồi xuống sofa
Tống Thúy hỏi: “Hiểu Hiểu đâu? Hiểu Hiểu vẫn chưa dậy à?” Chu Vũ Vi ý tứ nói: “Có lẽ là mệt rồi.”
Tống Thúy vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hôm qua mới bay về chắc là rất mệt.”
Chu Vũ Vi vẫn muốn nói gì đó Đồng Ngạn Thiên đã ngăn bà ta lại
Hiệu quả cách âm ở nhà thật sự rất kém, Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng ở trong phòng đều nghe được âm thanh bên ngoài
Thẩm Thần Bằng quay người xuống giường, Đồng Hiểu kéo anh lại, trầm giọng hỏi, “Anh muốn làm gì?”