Chu Vũ Vi trầm mặt xuống, quát: “Làm sao? Mẹ nói sai à? Con không muốn có mặt mũi nhưng mẹ muốn! Những năm qua mẹ của cậu ta nói về con như thế nào ở bên ngoài hả?”
“Cô à, mặc kệ trước kia mẹ cháu đã từng đối xử với Đồng Hiểu như thế nào, thì giờ bà ấy cũng đã biết sai rồi, xin cô hãy cho cháu một cơ hội.” Chu Vũ Vi xua tay, “Cháu đi đi, đều là hàng xóm của nhau cả, đến lúc đó trở mặt thì khó coi lắm.” Chu Vũ Vi nói xong đi vào trong bếp
Đồng Hiểu đi đến bên cạnh Hách Triết, nói xin lỗi anh, “Anh Triết, anh về nhà3trước đi, tối em sẽ qua nhà tìm anh.”
Trong phòng bếp, Đồng Hiểu ngồi xổm xuống giúp Chu Vũ Vi nhặt rau, cô hững hờ hỏi: “Mẹ, Thẩm Thần Bằng đến đây lúc nào?”
“Hôm trước.”
Cái tên này, nhất định là đã biết được tin tức cô muốn về Cẩm Giang nên cố ý đến phá đám
“Mẹ, mẹ đừng nên tin những lời mà Thẩm Thần Bằng nói, anh ta không phải là người tốt.”
Chu Vũ Vị hừ giọng, “Mẹ lại cảm thấy nó rất đáng tin cậy
Hách Triết chia tay với vợ chưa cưới thì chẳng có cái gì cả, không thể so sánh được với Thần Bằng là người Bắc Kinh, nó dựa vào năng lực của mình đạt được thành0tựu ở Bắc Kinh, theo nó, cả nhà chúng ta đều lên như diều gặp gió.”
“Me!”
“Thần Bằng đã nói, chỉ cần con kết hôn cùng nó, nó sẽ đưa cả nhà chúng ta lên Bắc Kinh, cho chúng ta ở căn hộ tốt nhất, còn sắp xếp công việc cho em trai con nữa
Thằng Triết có thể cho con những thứ này không? Cho dù nó cho được, thì với cái miệng xấu xa của Tổng Thúy kia, sau này mẹ còn có mặt mũi để về Cẩm Giang sao?”
Đồng Hiểu thở dài, “Mẹ, con và Thẩm Thần Bằng không thể được, mẹ dẹp ý nghĩ này đi.” Đồng Hiểu nhặt xong rau, đứng dậy bỏ đi
“Đồng Hiểu, con đứng lại đó5cho mẹ! Con đi đâu vậy?”
“Con ra ngoài hít thở không khí, không ăn cơm tối ở nhà đâu.”
“Không ăn ở nhà là muốn sang nhà họ Hách ăn à? Mẹ nói cho con biết, mẹ không cho phép con lại đi tìm Hách Triết!”
Đồng Hiểu cầm điện thoại di động ra ngoài, vừa ra khỏi cửa cô bấm ngay số điện thoại của Thẩm Thần Bằng.
Điện thoại reo hai tiếng đã có người nghe máy, giọng nói ngả ngớn vang lên ở đầu bên kia, “Xin chào, ai vậy?” Đồng Hiểu nghiến răng
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng giả bộ!” “Thì ra là cô giáo Đồng đấy à, tìm anh có việc gì không? Chẳng phải chúng ta nói rằng cả đời4không qua lại với nhau nữa sao?”
“Anh tới nhà tôi nói với mẹ tôi cái gì?”
Đầu bên kia cười đùa, “Chỉ nói mấy chuyện đời thường linh tinh thôi, anh cảm thấy rất có duyên với mẹ chúng ta.” Thẩm Thần Bằng quá giảo hoạt, anh hiểu quá rõ loại tính cách như của Chu Vũ Vi nên bày từng điều kiện mê người ra trước mặt bà ta, để bà ta không có cách nào từ chối được
“Thẩm Thần Bằng, anh quá hèn hạ!” Anh lại không hề tức giận, nhàn nhã từ tốn nói: “Anh đang cho người dọn dẹp phòng ở bên này rồi, qua mấy ngày nữa sẽ đón mẹ đến Bắc Kinh.” “Thẩm Thần Bằng, anh!” “Anh9đang rất bận, không có chuyện gì thì không nói chuyện với em được đâu
Đúng rồi, có một chuyện anh phải nhắc nhở hữu nghị em một câu, tốt nhất em nên giữ khoảng cách với Hách Triết, nếu không, anh sẽ không để anh ta làm ăn nổi ở Bắc Kinh này, phải chạy trở về Mỹ đấy.”
Thẩm Thần Bằng!”
Đầu bên kia không đợi Đồng Hiểu nói xong đã tắt cuộc gọi
Kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Thần Bằng lại không hề cảm thấy vui sướng, trong lòng anh rất buồn phiền
Đã một thời gian rồi Đồng Hiểu không đến nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan luôn vô tình hay cố ý nhắc nhở Chung Hân Văn, Chung Hân Văn không còn cách nào khác, đành phải nói ra chuyện Đồng Hiểu muốn cùng Hách Triết về Cẩm
Giang.
Ngay đêm hôm ấy Thẩm Thần Bằng đi máy bay đến Cẩm Giang, trước lúc bọn họ về nhà, anh đến gặp Chu Vũ Vi, sau đó ngồi nói chuyện với bà ta rất lâu.
Chu Vũ Vi rất dễ giải quyết, nhưng anh biết Đồng Hiểu mới là vấn đề khó khăn lớn nhất
Cho dù cả nhà của cô đều hướng về anh, Đồng Hiểu cũng chưa chắc đã có thể tha thứ cho anh
Trợ lý gõ cửa tiến vào, nhắc nhở Thẩm Thần Bằng, “Thẩm tổng, hôm nay anh có hẹn cùng ăn tối với Hà tổng, giờ sắp đến giờ rồi nên xuất phát thôi.” Thẩm Thần Bằng thu lại suy nghĩ, phân phó, “Giúp tôi hủy bữa tối nay và đi đặt một vé máy bay đến Cẩm Giang.” “Cái này...” Trợ lý hơi khó xử, “Có lẽ Hà tổng đã đến nhà hàng rồi ạ.”
Thẩm Thần Bằng liếc sang, trợ lý lập tức nói: “Để tôi đi đặt vé máy bay trước.” Đồng Hiểu đến nhà họ Hách, mẹ của Hách Triết làm rất nhiều món ăn, gần như kín chỗ.
Hách Triết kéo tay Đồng Hiểu vào nhà, anh cười và nói: “Hôm nay em có lộc ăn đấy, tất cả đều là những món hai chúng ta thích nhất.”
Tống Thúy cùng Hách Quốc Du vừa bê đồ ăn đặt lên bàn, vừa cười nói: “Hiểu Hiểu, cháu tới đúng lúc lắm, chúng ta đang định bảo Triết đi gọi cháu đấy.” Bốn người ngồi vây quanh bàn ăn, Tổng Thúy cảm động, “Trước kia hầu như cũng là bốn người chúng ta cùng ăn cơm với nhau, mấy năm vừa qua mẹ đã không còn dám nghĩ sẽ có ngày lại có thể được đoàn tụ như thế này.” Nói rồi bà rơi nước mắt
Hách Quốc Du phàn nàn, “Đang yên lành bà khóc lóc cái gì, hôm nay là ngày vui đấy nhé.” Tống Thúy lau nước mắt, cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi không khóc, giờ chúng ta phải hạnh phúc thật nhiều nhé.”
Bà gặp rất nhiều đồ ăn cho Đồng Hiểu, “Hiểu Hiểu cháu ăn nhiều một chút, hơn một nửa những món này đều là món cháu thích nhất đấy, nhớ lúc còn bé, cháu vẫn luôn thích nhất cơm do cô Tống nấu” “Cảm ơn cô, rất ngon ạ”
“Hiểu Hiểu, tối nay chúng ta sẽ sang nhà cháu, bàn bạc với ba mẹ cháu về chuyện kết hôn của hai đứa nhé?” Hách Quốc Du nói nghiêm túc
Đồng Hiểu mím môi, có mấy lời cho dù biết sẽ làm người ta rất đau đớn, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra thôi.
Đồng Hiểu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, cô để đũa xuống, nhìn chăm chú vào hai ông bà
“Chú Hách, cô Tống, trong lòng cháu, hai người giống như cha mẹ ruột của cháu vậy, còn anh Triết chính là anh trai ruột của cháu.”
Hai ông bà đều ngây ngẩn cả người, mặt Hách Triết sầm xuống, vô cùng khó coi
“Hiểu Hiểu, cháu nói cái gì vậy? Có phải cháu vẫn còn giận cô không? Cháu và Triết là trời sinh một đôi mà.”
“Cô à, cháu xin lỗi, những năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, cháu và anh Triết đã không thể trở về như lúc trước được nữa rồi ạ.”
Hai ông bà cùng đồng thời im lặng
“Cảm ơn bữa tối của chú và cô, cháu hi vọng hai người mãi mãi là người thân của cháu, hi vọng anh Triết cũng mãi mãi là anh trai của cháu.”
***
Đồng Hiểu nằm trên giường của mình, Chu Vũ Vi cùng Đồng Phỉ đứng ở đầu giường của cô, nói liên miên lải nhải cái gì đó mà cô chẳng lọt nổi vào tai
“Đồng Hiểu, rốt cuộc con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Chu Vũ Vi bốc hỏa
Đồng Hiểu nhíu mày, “Mẹ, giờ con chẳng nghe vào cái gì đâu ạ, mẹ để cho con ngủ một giấc được không?” “Con đứng lên cho mẹ, hôm nay mà không nói rõ ràng ra thì con đừng hòng ngủ.” Bà ta bắt ép Đồng Hiểu phải dậy, “Con nói đi, có phải con không muốn chúng ta có cuộc sống tốt đẹp không hả? Thần Bằng có chỗ nào không xứng với con? Nó để mắt đến con là con phải cảm thấy thỏa mãn rồi chứ.” Đồng Phỉ cũng khuyên, “Đúng đấy Đồng Hiểu, có thể gặp được người như Thần Bằng là do số em tốt, chị thì chẳng có cái mệnh đó
Gặp được người phú quý như vậy, em nhất định phải biết quý trọng đấy.”