“Là thanh mai trúc mã của cậu ấy ạ.”
Chung Hân Văn vừa dứt lời, Thẩm Thần Bằng đã quăng bát đũa đi, cũng may Thẩm Diệc Minh đã đi từ sớm, nếu không lại loạn nhà lên rồi.
“Con trai, con đi đâu thế? Thương tích ở trên mặt còn chưa tốt đâu, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã.”
“Con ra ngoài hít thở không khí.”
Thẩm Thần Bằng cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Giữa đường gặp được xe của Hách Triết, vào lúc này, anh thật sự rất muốn đâm luôn vào chiếc xe đó, cùng chết với anh ta, nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng thế
Hách Triết đưa Đồng Hiểu đến nhà họ Thẩm, anh hôn một cái lên trán của cô, nói rất thân mật, “Tối anh sẽ tới đón em.” “Anh Triết, không cần như vậy đâu.”
“Ngoan, đi vào đi.” Đồng Hiểu thở dài, xuống3xe
Ban nãy đi ra ngoài đã thấy xe của Thẩm Thần Bằng dừng ở dưới nhà, cô cảm thấy mình hơi khó thở
Đồng Hiểu xuống xe, Chung Hân Văn đã đứng ở cửa ra vào, mập mờ hỏi cô: “Cậu và anh Triết của cậu quay về với nhau rồi à?” “Đâu có, đừng nói nhảm”
Chung Hân Văn kéo tay cô đi vào trong và nói với giọng nghiêm túc: “Đồng Hiểu, mặc dù hiện tại tớ rất hi vọng cậu và Thẩm Thần Bằng quay về bên nhau, như thế thì chúng ta sẽ là người một nhà với nhau
Nhưng nếu như cậu thật sự lựa chọn Hách Triết, tớ cũng ủng hộ cậu
Dù sao năm đó tớ cũng đã chứng kiến tình yêu của hai người, tớ tin trên thế giới này không có ai yêu cậu hơn Hách Triết đâu.”
Đồng Hiểu cảm thấy bực bội, “Hân0Văn, đừng nói đến chuyện này nữa, hiện giờ tớ không muốn nói đến chuyện tình cảm.” “Được rồi, thứ tình cảm này cũng phải xem duyên phận, xem cậu và ai có duyên với nhau hơn.”
Đồng Hiểu đến nhà họ Thẩm với Chung Hân Văn mấy ngày liên tục, nhờ có cô bầu bạn, cảm xúc của Chung Hân Văn đã khá hơn nhiều, tâm tình cũng sáng sủa lên
Đồng Hiểu đi khám thai với cô ấy, bác sĩ cũng nói tất cả chỉ số đều bình thường.
Thấy ba tháng đầu nguy hiểm đã qua, người của nhà họ Thẩm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
Mỗi ngày, Đồng Hiểu ra ra vào vào ở nhà họ Thẩm, khó tránh khỏi thường xuyên giáp mặt với Thẩm Thần Bằng
Nhắc tới cùng kỳ quái, gần đây hầu như ngày nào Thẩm Thần Bằng cũng ở nhà
Đồng Hiểu và anh5lúc nào cũng giáp mặt nhau
Bởi vì chuyện đêm hôm đó mà Thẩm Thần Bằng vẫn luôn cau có với Đồng Hiểu, còn thường xuyên nói mấy lời mỉa mai trào phúng cô
Đồng Hiểu đều giả vờ như không nghe thấy, cô không muốn cãi nhau với anh ở ngay trước mặt người nhà họ Thẩm.
Chung Hân Văn ngồi trong phòng khách ăn vặt, cô nói khát nước, thế là Đồng Hiểu chủ động vào bếp rót nước cho cô
Rót một cốc nước nóng đi ra, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của Thẩm Thần Bằng đang tựa ở khung cửa phòng bếp.
“Xin nhường đường.”
Anh không những không nhường, mà còn có ý ngăn đường đi của cô
Đồng Hiểu ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ không vui
“Một tháng Chung Hân Văn cho em bao nhiêu tiền mà em làm trâu làm ngựa giúp cô ta?” Đồng Hiểu cắn4răng, không muốn cãi nhau với anh
“Nếu như anh cho em nhiều tiền hơn, có phải em cũng sẽ đồng ý làm người giúp việc cho anh không?”
Đồng Hiểu mím môi, không nói lời nào.
Anh lùi về sau một bước, lúc này Đồng Hiểu mới đi ra khỏi phòng bếp, nhưng thân hình cao lớn của anh vẫn cản ở trước mặt cô, cô đi bên trái, anh cũng đi sang trái, cô hướng sang phải, anh cũng hướng sang phải
Cô hơi tức giận, “Thẩm Thần Bằng, rốt cuộc anh muốn như thế nào?” “Tiền giúp việc Chung Hân Văn đưa cho em đủ tiền xăng để Hách Triết mỗi ngày đưa đón em vừa đi vừa về sao?”
“Anh có thôi đi không?”
“Không!”
Đồng Hiểu tức giận đến mức thở hổn hển
“Anh kém Hách Triết ở chỗ nào hả? Thằng đấy chỉ là một con chó do nhà họ Thịnh9nuôi, dựa vào nhà họ Thịnh mới có được thành tựu như ngày hôm nay...” “Ngậm miệng!” Sắc mặt Đồng Hiểu đã rất khó coi.
“Anh nói hắn như thể em đau lòng à? Ở cùng với anh lâu như vậy sao chưa từng thấy em đau lòng vì anh nhỉ? Anh nói sai sao? Rời khỏi nhà họ Thịnh rồi, em cho rằng hắn vẫn còn có thể là tổng giám đốc Thịnh Huy?”
Đồng Hiểu không thèm để ý đến anh, cô đi vòng qua để ra ngoài
Thẩm Thần Bằng đột nhiên dùng sức níu cô lại, hai bên giằng cô khiến cốc nước rơi trên mặt đất, nước nóng đổ hết lên chân Đồng Hiểu, bỏng rát.
Thẩm Thần Bằng cũng luống cuống, nhìn một mảng da đỏ to đùng trên chân cô, trái tim anh đau nhói.
“Giờ anh hài lòng chưa?” Đồng Hiểu ngồi xổm xuống dọn dẹp sạch sẽ mảnh thủy tinh trên đất, cô lại đi vào trong bếp rót một cốc nước nóng khác, mang ra cho Chung Hân Văn
Thẩm Thần Bằng sững sờ đứng im tại chỗ một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần
Khi định thần lại, anh vội vàng đi ra ngoài kéo Đồng Hiểu đang ngồi trên ghế sofa đi lên tầng
Thẩm Thần Bằng, anh lại nổi điên cái gì đấy?”
Chung Hân Văn cũng có ý kiến: “Bác hại của bé con, anh làm gì vậy?”
Thẩm Thần Bằng lườm cô ấy một cái, Chung Hân Văn lập tức ngậm miệng
Đồng Hiểu bị anh nửa kéo nửa ôm lên lầu, đi vào phòng của anh, đẩy cô xuống giường
Cô giãy giụa ngồi dậy, “Thẩm Thần Bằng, tôi có thể cầu xin anh thả tôi ra được không?” Anh ném dép lê của cô sang một bên, cầm chân cô cẩn thận xem xét vết thương
Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, miệng lí nhí
“Tôi không sao, anh đừng như vậy.” Anh dùng ngón cái xoa lên chỗ bị đỏ do bỏng, đau lòng không thôi
“Đừng như vậy mà, buông tay.” Tên biến thái này còn tiếp tục làm một việc khiến Đông Hiểu muốn đi tự tử, đó là anh cúi người hôn lên chân của cô.
Mặt của Đồng Hiểu đỏ thành quả táo, cô đạp mạnh.
“Thẩm Thần Bằng, anh biến thái à!”.
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, vẻ mặt anh rất thành thật, “Xin lỗi em, anh không nghĩ sẽ bị như vậy.”
Cô hơi giật mình, hạ giọng nói: “Không sao, tôi không bị bỏng, anh để cho tôi ra ngoài.” Cô giãy giụa muốn xuống giường, anh lại đột nhiên ôm lấy mặt cô và hôn lên môi cô, động tác của anh vô cùng dịu dàng
Đồng Hiểu hơi hoảng hốt, lúc tỉnh táo lại, thân thể đã bị anh đè ở trên giường
Anh vừa hôn cô, vừa hàm hồ nói: “Đồng Hiểu, anh yêu em.” Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến đêm hôm đó, anh ở trên người cô nói “Cố Thu, anh yêu em”, tình cảnh này cũng tương tự như thế.
“Thẩm Thần Bằng, anh nhất định phải nhục mạ tôi bằng cách này sao?”
“Đồng Hiểu, anh yêu em, anh thật lòng đấy.”
Anh cởi từng nút áo của cô.
Cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra, ngay sau đó có tiếng nói non nớt của trẻ con vang lên, “Bác ơi, bác và cô giáo Đồng đang làm gì thế?”
Đồng Hiểu đẩy Thẩm Thần Bằng ra, ngồi dậy, hốt hoảng cài lại nút áo
An Noãn nhẹ giọng ho khan một cái, “Xin lỗi nhé, quấy rầy hai người rồi.” Sau đó, cô vội vàng ôm con đi mất
Thẩm Thần Bằng bị phá hỏng chuyện tốt nên tâm tình rất bực bội
Đương nhiên anh cũng tự hiểu lầy, cho dù không có ai quấy rầy thì Đồng Hiểu cũng sẽ không để anh được toại nguyện
Đồng Hiểu chỉnh trang lại quần áo rồi đi xuống nhà.
Sau khi trải qua sự miêu tả khoa trương của An Noãn và Đinh Đinh, mọi người trong nhà họ Thẩm cũng đều nhìn hai người bằng ánh mắt mập mờ.