Đồng Hiểu, em vốn không quên được anh, tại sao lại cứ phải tra tấn lẫn nhau như thế này? Chuyện Cổ Thu, anh thừa nhận mà anh đã không suy nghĩ chu toàn, nhưng anh đã biết sai, đồng thời trong khoảng thời gian này, anh cũng không phát sinh chuyện gì với cô ấy cả.” Đồng Hiểu cảm thấy buồn cười, mỉa mai anh: “Thẩm Thần Bằng, anh không chỉ ích kỷ mà còn rất ngây thơ đấy.”
Anh không phục, “Sao anh lại ngây thơ, anh ba mươi mấy tuổi rồi, ngây thơ ở chỗ nào?” “Anh nối lại quan hệ với Cố Thu nhưng không phát sinh quan hệ, anh cảm thấy chuyện đấy rất đáng để kiêu ngạo à?” Anh giật mình, vẻ mặt trở nên mất tự3nhiên
“Chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa, anh đưa em về nhà.” “Tôi không muốn ngồi xe của anh.” Thẩm Thần Bằng tức điên lên, “Ngồi xe của anh thì sao? Anh còn có thể làm gì em ở trên xe hả?” Nói rồi anh khoanh hai tay trước ngực, cười xấu xa, “Mà hôm nay anh cũng không tin, em không ngồi xe của anh thì để xem em làm thế nào để về nhà.” Mà thật là trùng hợp, đúng lúc này, chuông điện thoại của Đồng Hiểu lại vang lên
Màn hình báo tên người gọi là “Anh Triết”.
Tất nhiên Thẩm Thần Bằng cũng nhìn thấy, anh giật lấy điện thoại của Đồng Hiểu rồi giơ lên cao
“Anh Triết, đúng là thân mật quá nhỉ!” “Trả lại di0động cho tôi!” Vóc dáng anh quá cao, cho dù Đồng Hiểu có kiễng chân cũng không với tới.
Đồng Hiểu, cuối cùng anh cũng đã biết vì sao em muốn cự tuyệt anh, có vẻ em và anh Triết của em đã ngấm ngầm qua lại với nhau rồi
Thế anh Triết của em có biết em đã là người phụ nữ của anh chưa, hả?”
Mặt Đồng Hiểu đỏ bừng lên.
“Không biết? Có muốn anh nói cho anh ta biết không?”
Thẩm Thần Bằng ấn nút nghe máy, đặt di động vào tai mình
Đầu kia truyền đến một giọng nói rất dịu dàng, “Bé con.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Ai là bé con của anh?” Hách Triết ở đầu bên kia cũng giật mình, “Anh là ai?” “Tôi là người đàn ông của5Đồng Hiểu.” Đầu bên kia nói bằng giọng lạnh lùng, “Đưa Đồng Hiểu nghe máy.” “Hiện giờ cô ấy không rảnh để tiếp điện thoại của anh, mà anh là cái thá gì, sau này anh đừng gọi điện cho cô ấy nữa, nếu không các hạng mục hợp tác của chúng ta có lẽ nên dừng lại đi.”
Thẩm Thần Bằng nói một hơi rồi cúp máy luôn
“Đưa điện thoại cho tôi!” Mặt Đồng Hiểu từ đỏ biển thành đen, trông vô cùng sống động.
“Trả em này!”
Cô đưa tay giật lấy, anh lại đột nhiên lùi về phía sau hai bước làm cơ thể cô mất trọng tâm, ngã vào trong ngực của anh, anh thuận thế vòng tay ôm lấy eo cô, cười vô cùng đắc ý, “Đây là ôm ấp4yêu thương hả?” Tiếng còi xe ô tô vang lên, nhìn thấy biển số xe đặc biệt kia, Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng cùng đứng thẳng người lên
Thẩm Diệc Minh từ trên xe bước xuống, không vui lườm Thẩm Thần Bằng
“Ba, sao ba lại về thế này?” Đồng Hiểu cúi thấp đầu, giọng lí nhí, “Bác trai.” Thẩm Diệc Minh lạnh giọng nói với Thẩm Thần Bằng, “Chú ý hoàn cảnh một chút.”
Thẩm Thần Bằng hắng giọng, ít nhiều cũng hơi thấy xấu hổ, anh cố ý nói sang chuyện khác, “Sao ba lại về giờ này? Cũng không gọi điện báo trước, cả nhà đều ăn cơm xong cả rồi
A, con biết rồi, chắc chắn là An Noãn gọi điện nói nhớ ba, nên ba mới phi thẳng về đúng9không?” Thẩm Diệc Minh lườm anh một cái
“Mời ngài vào nhà, để con đưa cô ấy về.” Thẩm Thần Bằng nắm lấy bả vai của Đồng Hiểu, đang định rời đi thì Thẩm Diệc Minh bỗng nhiên gọi: “Đồng Hiểu.”
“Dạ.”
Đồng Hiểu ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ cung kính như đang tiếp nhận nhiệm vụ vậy.
“Hôm nào ba mẹ cháu rảnh thì phải người đưa bọn họ lên đây đi, hai nhà chúng ta gặp mặt.”
Đồng Hiểu toát mồ hôi lạnh.
“Thời gian cụ thể cháu cứ nói với Thẩm Thần Bằng, bác sẽ tự sắp xếp.”
Ông nói rồi đi thẳng vào trong nhà
Thẩm Thần Bằng vui lắm, “Em xem đi, boss lớn cũng đã lên tiếng rồi, em dám không nghe theo mệnh lệnh sao? Ông già nhà anh mà nổi giận là hung dữ lắm đấy.” “Đừng đụng vào tôi!” Đồng Hiểu hất mạnh tay của anh ra
“Được được, anh không lộn xộn nữa, anh đưa em về nhà.”
Thẩm Thần Bằng nửa kéo nửa ôm Đồng Hiểu và nhét cổ vào trong xe.
Trên đường đi, có vẻ tâm tình của Thẩm Thần Bằng rất tốt, anh còn ngâm nga một bài hát
“Em gọi điện cho ba mẹ hỏi xem bọn họ rảnh hôm nào, để ông già nhà anh phải người đi đón.” Đồng Hiểu híp mắt lườm anh, “Ba mẹ tôi không phải là ba mẹ anh
Thẩm Thần Bằng, anh đừng gọi linh tinh!”
Anh cười gian, “Cũng thế cả, rất nhanh sẽ là ba mẹ của anh thôi.” Đồng Hiểu hừ lạnh, “Tôi sẽ không kết hôn với anh, anh dẹp suy nghĩ này đi.” Anh làm lơ, nói: “Anh không muốn nghe những lời này, ông già nhà anh cũng đã lên tiếng rồi, em dám phản kháng sao?”
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng tưởng rằng anh có thể dựa vào quyền thế nhà anh mà ép buộc được tối! Cho dù tôi có bị ép kết hôn với anh thì trái tim tôi cũng không thuộc về anh.” Lông mày của Thẩm Thần Bằng nhíu chặt lại, bàn tay cầm tay lái nổi đầy gân xanh
Tốc độ xe không ngừng tăng lên
Đồng Hiểu căng thẳng nắm lấy dây an toàn, cô kêu lên: “Thẩm Thần Bằng, muốn chết thì anh tự chết một mình đi, đừng có lôi tôi theo.” Anh lạnh giọng hừ một tiếng
“Thế nào, giờ biết sợ rồi à? Đồng Hiểu, nếu như em cứ khăng khăng muốn ở cùng thằng đàn ông khác, thì cứ xem như đây là kết cục của chúng ta đi, cùng chết là được.”
“Anh điên rồi!”
Cuối cùng xe cũng đỗ trước khu nhà của Đồng Hiểu, song song với một chiếc Bentley
“Xem ra đã có người ở chỗ này chờ lâu rồi.”
Thẩm Thần Bằng xuống xe trước, dáng vẻ như muốn đánh nhau liều chết
Đồng Hiểu muốn xuống xe, nhưng lại phát hiện của xe không mở ra được.
Hách Triết cũng xuống xe, sắc mặt anh vẫn như lúc bình thường, anh nói thật nhỏ, “Trước hết hãy để cho Đồng Hiểu xuống xe đã.”
“Anh quản người phụ nữ của tôi?”
Hai tay Hách Triết nắm chặt thành quyền.
“Anh cho rằng mình lấy cái gì ra để cạnh tranh cùng với tôi? Tất cả những thành tựu anh có của ngày hôm nay đều do nhà họ Thịnh cho, chia tay với cô chủ nhà họ Thịnh, anh chỉ là một tên nhóc nghèo không có gì cả
Anh cho rằng đến lúc đó Đồng Hiểu vẫn sẽ chọn anh?”
Hai tay Hách Triết siết chặt, ngón tay gần như muốn đâm vào trong thịt.
“Nếu anh còn dây dưa với Đồng Hiểu thì chuyện hợp tác giữ Thẩm thị và Thịnh Huy dừng lại
Thẩm thị bị tổn thất mấy chục triệu đối với tôi mà nói chẳng là cái gì cả, nhưng với anh thì đó là vấn đề rất lớn đấy
Không làm ra được thành tích, tôi xem anh làm thế nào để bàn giao với trụ sở.” Thẩm Thần Bằng vừa dứt lời, Hách Triết đã ra tay
Anh ta đâm thẳng vào khóe miệng Thẩm Thần Bằng, chảy cả máu.
Đồng Hiểu ngồi ở trong xe phát ra tiếng hét bén nhọn, nhưng người ở bên ngoài chẳng nghe thấy được tí gì
Hai người đàn ông dùng hết sức lao vào đánh nhau.
Hách Triệt quệt vết máu trên miệng, “Thẩm Thần Bằng, lần trước chính nhờ có mày ban tặng, tao bị đánh tới mức phải vào viện, nhờ thế mới hồi phục trí nhớ.”