Tiết Ngọc Lan vỗ vai cô, cười và nói: “Chỉ cần cháu giúp Thần Bằng theo đuổi lại được Đồng Hiểu thì cháu chính là đại công thần của nhà họ Thẩm ta.” Chung Hân Văn không nhịn được, nói: “Bác gái, cháu cảm thấy bác quá chiều con của bác rồi, anh ta lớn tướng như vậy rồi, theo đuổi vợ mà còn cần bác giúp đỡ.” Tiết Ngọc Lan cười lắc đầu, “Chuyện theo đuổi vợ vẫn phải dựa vào chính nó thôi, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ là giúp chúng nó tạo chút cơ hội.” Đồng Hiểu sốt ruột chạy tới nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan nắm chặt tay cô, than thở: “Hiểu Hiểu, cuối cùng cháu cũng đến đây
Hai ngày nay cảm xúc của Hân Văn không được tốt lắm
Đứa bé3còn chưa được ba tháng, còn chưa ổn định, cháu mau đi khuyên nhủ nó đi.”
Đồng Hiểu nặng nề gật đầu, Tiết Ngọc Lan dẫn cô đến phòng ngủ của Chung Hân Văn
Chung Hân Văn đang nằm ở trên giường, đưa lưng về phía mọi người
Miêu Dung nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Hân Văn, Hiểu Hiểu đến.” Chung Hân Văn lập tức bò dậy, hai mắt cô nhòe lệ
“Hiểu Hiểu, Hân Vân nhờ cháu đấy, cháu giúp chúng ta khuyên nhủ con bé cho tốt nhé.” Miêu Dung nói rồi cùng Tiết Ngọc Lan đi ra ngoài.
Đồng Hiểu đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường, cô nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “10 giờ tối rồi mà Thẩm Thần Phong vẫn chưa về, tớ gọi điện thoại cho anh ta nhưng anh ta không bắt0máy, đến tận gần sáng mới về
Anh ta gạt tớ nói là có xã giao, nhưng nào có tiệc xã giao nào lại về muộn như vậy, nhất định là anh ta đã đi lêu lổng với con ả nào rồi
Người nhà của anh ta lại còn đứng hết về phía anh ta, nói anh ta không phải loại người như vậy nữa chứ
Tớ ở trong cái nhà này tứ cố vô thân, tớ muốn về nhà mà bọn họ còn không cho, còn không tớ ra khỏi cửa cơ!”
Đồng Hiểu vỗ nhè nhẹ lên vai cô bạn, giúp cô thuận khí.
Đồng Hiểu, thật sự chẳng có thằng đàn ông nào tốt cả
Trước khi kết hôn Thẩm Thần Phong đã chơi bơi như vậy rồi, sau khi cưới mà trông cậy vào việc anh ta trở thành người đàn5ông tốt thì đúng là suy nghĩ hão huyền
Sao tớ lại ngốc như vậy mà lấy anh ta chứ, nếu không phải đang mang thai thì tớ nhất định sẽ ly hôn ngay với anh ta!”
Chung Hân Văn nói như thật, Đồng Hiểu hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn không biết nên an ủi như thế nào
“Đúng rồi Đồng Hiểu, cậu đã biết Thẩm Thần Bằng và Cố Thu chia tay chưa?”
Đồng Hiểu khẽ gật đầu
“Tớ đã bảo đàn ông chẳng có thằng nào tốt rồi mà
Cố Thu đáng thương biết bao, cô ấy vì anh ta mà chôn vùi bao nhiêu năm thanh xuân như vậy, anh ta chỉ nói một câu không yêu là chia tay
Nhưng cái thứ tình yêu này đúng là không thể nào miễn cưỡng được, Cố Thu cũng nên tỉnh táo lại4từ sớm mới đúng, đến ngay cả người ngoài như tớ mà cũng có thể nhìn ra là Thẩm Thần Bằng đã sớm không còn yêu cô ấy nữa rồi.” Đồng Hiểu cười, “Được rồi, chuyện cũng như vậy rồi, đừng tám chuyện của người khác nữa.” Chung Hân Văn nói nghiêm túc: “Tớ nói thật đấy, Cố Thu ở nhà họ Thẩm mấy ngày mà Thẩm Thần Bằng chẳng về ngày nào cả, cậu bảo xem, nếu vẫn còn yêu thì có thể như vậy sao?” Chung Hân Văn thận trọng quan sát sắc mặt của Đồng Hiểu rồi tiếp tục nói: “Đồng Hiểu, cậu có biết lý do vì sao Thẩm Thần Bằng lại muốn chia tay với Cổ Thu không? Anh ta nói người anh ta yêu bây giờ là cậu, cậu có tin không?”
Đồng Hiểu9thở dài, lạnh nhạt nói: “Mặc kệ có tin hay không, tớ với anh ta đã không thể nào nữa rồi.” Chung Hân Văn nghe mà quýnh lên, vội truy vấn
“Vì sao? Có phải cậu vẫn còn để ý chuyện của Cổ Thu không? Có một số chuyện thật ra tớ có thể cam đoan với cậu, từ sau khi Cố Thu đến đây ở, Thẩm Thần Bằng không hề trở về nhà, nói cách khác thì bọn họ chưa từng xảy ra quan hệ.”
Đồng Hiểu nhếch miệng, cô kéo cánh tay của Chung Hân Văn, khẽ nói: “Được rồi, chẳng phải cậu nói đàn ông chẳng có ai tốt đấy à, sao lại đi nói giúp anh ta làm gì? Tớ không quan tâm bọn họ có quan hệ hay không, tớ cũng sẽ không quay lại anh ta nữa đâu
Có những tổn thương trải qua một lần, có lẽ còn có lần thứ hai, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.” Chung Hân Văn không còn lại gì để nói, nếu cô còn nói giúp cho Thẩm Thần Bằng thì sợ sẽ bị lộ tẩy mất
“Đồng Hiểu, cậu đi nói với các bác ấy giúp tớ là tớ muốn đi ra ngoài dạo phố.” Chung Hân Văn tỏ vẻ tủi thân, “Lần trước đi khám bác sĩ nói có dấu hiệu dọa sẩy, thể là các bác ấy liền bắt tớ ở trong nhà, chẳng cho đi đâu hết, tớ sắp buồn chết rồi.” “Hân Văn, chuyện này thì tớ phải tán thành cách làm của các bác ấy, cái thai hiện giờ vẫn chưa ổn định, cậu nhất định phải bảo vệ mình cho tốt
Tớ đã từng bị sẩy rồi nên tớ hi vọng cậu sẽ không phải chịu cảnh đó.”
Chung Hân Văn ngoan ngoãn gật đầu, nói cho cùng thì lần bị sẩy thai kia đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng Đồng Hiểu
“Đồng Hiểu, tớ không đi ra ngoài cũng được, vậy cậu ngày nào cũng phải đến chơi với tớ nhé
Tớ không nói chuyện được với mấy bác ấy, mà các bác ấy lại đứng về phía Thẩm Thần Phong nữa chứ, bực mình muốn chết! Ngày nào cậu cũng phải qua đây nói chuyện với tớ nhé, được không?”
Đồng Hiểu hơi do dự.
“Đồng Hiểu, cậu là người bạn thân duy nhất của tớ đấy.” “Được rồi.” Cuối cùng Đồng Hiểu cũng gật đầu
Chung Hân Văn thấy đã đạt được mục đích, nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì cô đang lợi dụng sự tin tưởng của Đồng Hiểu đối với mình
Nếu sau này Thẩm Thần Bằng mà tốt thì còn đỡ, nếu anh ta vẫn không thay đổi thì cô sẽ tự trách mình đến chết mất.
Buổi chiều Chung Hân Văn ngủ trưa trong phòng, Đồng Hiểu bị Tiết Ngọc Lan lôi kéo nói chuyện nhà.
Bà vẫn luôn nắm chặt tay cô, khi nói đến thằng con trai vô dụng của mình, bà lại rơm rớm nước mắt.
“Bác và ba nó đều lớn tuổi cả rồi, các bác chẳng cầu gì cả, chỉ cầu nó có thể sớm an cư lạc nghiệp
Cố Thu từng lấy chồng một lần, nó cứ khăng khăng muốn con bé, các bác cũng thỏa hiệp, các bác còn có thể làm thế nào đây? Bác làm chủ để Cổ Thu tới nhà ở, nhưng Cố Thu vừa đến thì cái thằng nhóc thối kia của nhà bác lại không thèm về nhà
Không phải chính nó chọn cô bạn gái này à, sao lại còn trốn chứ?” Đồng Hiểu cau mày, không biết nên an ủi bà thế nào
Cô không chịu nổi khi có người khác khóc ở trước mặt mình, nhất là mấy nhân vật như bà với mẹ
Bọn họ luôn có thể chạm đến phần mềm mại nhất trong trái tim cô.
“Cách đây mấy ngày nó về nói thẳng với Cố Thu là đã nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của nó với con bé đã không còn là tình yêu nữa
Cái thằng nhóc chết tiệt ấy sao không thấy rõ lòng mình sớm hơn đi, giờ thì làm tổn thương con bé ấy, lại còn đánh mất người mà mình yêu nữa chứ.”
“Bác gái...”
“Hiểu Hiểu, cháu hãy nghe bác gái nói hết đã, có mấy lời bác gái giấu mãi ở trong lòng khó chịu lắm, cháu cứ để bác nói ra đi.” Đồng Hiểu không tiếp tục ngắt lời bà nữa, cô ngồi nghe Tiết Ngọc Lan kể về những trải nghiệm trưởng thành của Thẩm Thần Bằng, từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên.
“Lúc nó còn rất nhỏ đã bị đưa ra nước ngoài, không có người dạy dỗ giáo dục nên dưỡng thành cái tính cách phản nghịch của nó, chuyện mà các bác càng phản đối thì nó càng muốn làm
Bác và ba nó phản đối nó và Cổ Thu, nó liền liều mạng đối nghịch với chúng ta, giờ các bác nghe theo lời nó hết thì lại không thành
Bây giờ suy nghĩ lại bác mới thấy thật sự rất hối hận, nhẽ ra từ lúc bắt đầu đã không nên đưa nó ra nước ngoài một mình, không có người thân nào làm bạn nên nó luôn có cảm giác thiếu thốn tình yêu thương
Khi gặp được người toàn tâm toàn ý chăm sóc cho nó như Cổ Thu, nó cho rằng đó chính là tình yêu.”