Quá trình hôn lễ giản lược tiết mục mời rượu, dù sao Chung Hân Văn mang thai chưa được ba tháng, người nhà họ Thẩm sợ cô mệt mỏi.
Sau nghi lễ đơn giản, mọi người bắt đầu dùng cơm
Chung Hân Văn ôm hoa đi xuống sân khấu, trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, có đi thẳng đến trước mặt Đồng Hiểu.
“Đồng Hiểu, tớ hạnh phúc rồi, tiếp theo sẽ đến lượt cậu.” Chung Hân Văn đặt hoa vào tay Đồng Hiểu, hai cô gái đều khóc.
Ngày hôm nay vốn nên vui vẻ, nhưng bọn họ lại không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, chỉ ôm chặt lấy nhau.
“Hân Văn, cậu nhất định phải hạnh phúc, thật hạnh phúc!”3“Đồng Hiểu, cậu cũng vậy, mau tìm được hạnh phúc của mình nhé.” Hôn lễ kết thúc, mọi người lần lượt rời đi
Thẩm Thần Bằng cũng chỉ chào hỏi người lớn một tiếng, chớp mắt đã không thấy Đồng Hiểu đâu nữa.
Đương nhiên anh biết Đồng Hiểu cố ý, cô chỉ muốn tránh xa anh, cả đời không qua lại với nhau.
Anh chạy ra khỏi khách sạn, bên ngoài khách sạn quá nhiều người, anh tìm một vòng cũng không thấy cô đâu
Anh đi về phía bãi đỗ xe lái xe ra, dọc theo hướng đi về chung cư của cô, vừa lái chậm vừa quan sát
Cuối cùng vẫn tìm được cô, trên vỉa hè, bóng dáng cô gầy yếu, anh liếc mắt0là có thể nhận ra ngay.
Đồng Hiểu thơ thẩn đi trên đường, chung cư cách khách sạn không xa, cô nghĩ đi một lúc là đến, nhưng hình như đã đi rất lâu rồi mà còn rất xa
Cánh tay đột nhiên bị chụp lấy, cô còn chưa kịp suy nghĩ, sức mạnh kia đã kéo cô về phía sau, đụng vào một lồng ngực chắc chắn.
Gần như không cần nhìn cô cũng biết, vì mùi hương trên người anh quá mức quen thuộc
“Đồng Hiểu, anh yêu em, chúng ta cũng kết hôn đi.”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng hai người ôm nhau bị kéo ra rất dài rất dài, hợp lại thành một.
Đồng Hiểu cười khẩy.
Anh buông cô ra, dùng sức giữ5lấy hai vai cô, cau mày hỏi, “Em cười cái gì? Em không tin anh à? Anh thật sự yêu em, anh không có cách nào lừa dối mình nữa
Tình yêu đối với em đã ăn sâu vào tận xương tủy, không lấy ra được.” “Nhưng tôi cũng đã ghét anh đến tận xương tủy rồi.” Giọng cô rất nhẹ, nhưng như một lưỡi dao sắc bén cắm mạnh vào ngực anh.
“Anh không có cách nào tưởng tượng sự đau đớn lúc tôi nằm trên bàn phẫu thuật nạo thai đầu
Tôi tưởng là cả đời này sẽ không nếm được nỗi đau nào có thể so với cái này được nữa
Nhưng cho dù như vậy, khi nỗi đau qua rồi, tôi vẫn không4khống chế được yêu anh, muốn ở bên anh
Tôi tưởng mất đi rồi, chúng ta sẽ càng biết quý trọng lẫn nhau
Nhưng lúc tôi nằm ở dưới người anh, anh gọi tên Cố Thu, coi tôi là cô ấy, tôi mới biết có một sự đau đớn còn đau hơn cả phẫu thuật nạo thai.”
“Đồng Hiểu..”
“Có người nói không có được là đau nhất, thật ra không phải vậy, những thứ mình quý trọng mất đi rồi, mới là đau nhất.” Hai tay anh run rẩy lau nước mắt trên mặt cô, “Đồng Hiểu, tin anh đi, anh sẽ không để em phải trải qua những chuyện này nữa, cho dù cả đời không có con, anh cũng có thể làm được.”
Cô hít9sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.
“Nếu như anh thật sự yêu tôi, xin anh hãy tha cho tôi, đây là mong muốn duy nhất của tôi bây giờ, mong anh tác thành.”
Cô quay người rời đi, dưới ánh đèn đường, bóng người hợp vào nhau dần dần tách ra, càng ngày càng xa.
Cô đi mãi đi mãi mới về đến chung cư, cô cũng biết anh luôn đi theo phía sau mình, cho đến lúc cô đến hành lang, đi vào thang máy
Đến tầng nhà mình, cô đã kiệt sức, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon
Đi từ trong thang máy ra, thấy một bóng dáng cao lớn dựa trên khung cửa nhà mình.
“Boss?”
Cô khẽ gọi một tiếng
Người nào đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn cô
“Muốn vậy rồi anh tìm em có việc gì không? Sao không gọi điện thoại cho em trước?” Cô cười đi tới hỏi.
Đột nhiên, anh vươn cánh tay dài mạnh mẽ ra ôm cô thật chặt
Đồng Hiểu bị cái ôm này làm ngơ ngẩn, cau mày hỏi, “Tổng giám đốc, anh làm sao thế?”
Anh càng ôm cô chặt hơn, dường như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình, khàn giọng nói bên tai cô, “Bé con, sáu năm qua em vì anh đã phải chịu bao nhiêu tủi thân rồi?”
Cách gọi quen thuộc, sự dịu dàng lâu ngày không gặp, cô lập tức hiểu ra tất cả.
Cô dang hai cánh tay dùng sức ôm lấy anh
“Bé con, anh xin lỗi, sáu năm qua anh đã nợ em, anh sẽ bù đắp hết.”
Cô vùi đầu vào lồng ngực vững chắc của anh, khóc giống như một đứa bé, dường như muốn phát tiết tất cả tủi thân, tất cả đau đớn sáu năm qua ra ngoài.
Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, biết tin chuyến bay của anh gặp tai nạn, cô đã cảm thấy bầu trời như sập xuống
Cho dù sau đó anh xuất hiện, sống khỏe mạnh, nhưng mất đi trí nhớ, cô cũng cảm thấy đây không phải là anh, không phải là anh Hách Triết của cô
Vào giờ phút này, người đàn ông này ôm cô, dịu dàng gọi cô là bé con này, cô mới tin tưởng anh Hách Triết của cô thật sự quay lại rồi
Nhìn cô gái trong lòng khóc không thành tiếng, trái tim Hách Thiết bị ai bóp chặt
Cô bé anh thương yêu như vậy, trong sáu năm anh biến mất, cô đã một mình chịu đựng bao nhiêu đau khổ và tủi thân?
Tự trách, ân hận, đau lòng, đủ loại cảm xúc
“Anh sẽ không để em chịu bất cứ uất ức gì nữa.” Đồng Hiểu khóc to một trận, cả người nhếch nhác đi vào phòng tắm, lúc xong xuôi đi ra, Hách Triết vẫn chưa rời đi, anh đang bận rộn ở phòng bếp
“Anh đang làm gì thế?” Đồng Hiểu dựa trên khung cửa hỏi.
“Không phải em tham gia hôn lễ sao, bình thường tham gia hôn lễ đều ăn không đủ no, anh nấu cho em bát mì trứng, ra ngoài ngồi đi, anh sắp xong rồi.”
Trước đây anh cũng cưng chiều cô như vậy, cô luôn không thích ăn sáng, năm thứ nhất đại học, sở dĩ ngày nào anh cũng đến trường cô, nguyên nhân quan trọng nhất là giám sát cô ăn sáng
Hồi đó Đồng Hiểu đang học cấp ba, vô cùng căng thẳng, từng bị viêm dạ dày cấp tính phải đưa đến bệnh viện, sau khi biết anh đã từ Bắc Kinh về Cẩm Giang chăm sóc cô.