“Ba, mẹ, con còn sống, vẫn luôn còn sống.” Người phụ nữ run rẩy vuốt ve mặt chàng trai, giọng khàn khàn giống như nghẹn ở trong cổ họng, “Con thật sự là A Triết, thật sự là con trai của ba mẹ sao? Không phải mẹ đang nằm mơ, không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Hách Triết ôm lấy bà lão trước mặt, ôm thật chặt, “Mẹ, là con thật, con là A Triết đây.” “Ông nó, ông mau qua đây, mau qua đây xem giúp tôi xem có đúng không?” Hách Quốc Du run rẩy đi đến, khoảng cách ngắn như vậy mà ông lại thấy dài như một thế kỷ.
Hách Triết giơ tay ôm cả hai ông bà vào lòng, giọng cũng khàn đi, “Ba, mẹ, con xin lỗi, con khiến ba mẹ đau lòng rồi.”
Qua rất3lâu, hai ông bà mới tin sự thật này
Cả nhà ba người ngồi ở trên sofa, Tống Thúy nắm chặt tay Hách Triết, sợ buông tay ra thì anh sẽ biến mất
“Sáu năm trước con đi taxi ra sân bay, cái xe taxi đó đâm phải một chiếc xe con khác, con hôn mê ở bệnh viện rất lâu, sau khi tỉnh lại, con mất đi tất cả trí nhớ
Sau đó lại điều trị ở bệnh viện một thời gian rất dài, cơ thể mới khối phục
Con xin lỗi, sáu năm qua con chưa từng nghĩ đến việc quay về tìm ba mẹ.” Tống Thúy dụi mắt, nhưng không sao ngăn được nước mắt
“Sáu năm trước, đột nhiên có mấy người tự xưng là công ty hàng không đến nhà, cho ba mẹ xem tin tức tai nạn máy bay, nói0con ngồi trên cái máy bay đó, cho ba mẹ một khoản tiền bồi thường rất lớn
Ba và mẹ con không tin, gọi điện thoại cho Đồng Hiểu, Đồng Hiểu nói con thật sự ngồi trên cái máy bay đó, con về đón sinh nhật cùng nó
Mẹ và ba con cùng ngất xỉu nằm viện
Suốt một năm trời, mẹ lấy nước mắt rửa mặt
Mẹ hy vọng người đi là mẹ, con trai mẹ vẫn sống khỏe mạnh, con còn trẻ như vậy, có tương lai tốt đẹp...”
“Mẹ, con xin lỗi!” Anh ôm chặt người mẹ đang không ngừng rơi lệ
Sau đó, mẹ và ba con bàn bạc đem khoản tiền bồi thường kia quyên tặng cho cơ quan từ thiện, ba mẹ muốn làm chút chuyện tốt, để con ở trên trời được sống tốt hơn.”
Hách Quốc Du luôn im lặng5trầm giọng mở miệng, “A Triết, sáu năm qua ba và mẹ con rất đau lòng, nhưng người sống không tốt nhất là Hiểu Hiểu.” Nghe đến đây, Tống Thúy giơ tay bưng mặt
“Mẹ không tốt, sáu năm qua mẹ đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Đồng Hiểu.” Ngực Hách Triết thắt lại, anh không dám nghe tiếp
“Con xảy ra chuyện, mẹ đổ hết tội lên Đồng Hiểu
Mỗi lần nó về thăm ba mẹ, mỗi lần nó đến nghĩa trang thăm con, mẹ đều đánh nó, mắng nhiếc nó, nói rất nhiều lời quá đáng.” Hách Quốc Du cũng nói: “Ba mẹ thường xuyên nhận được đồ gửi từ Bắc Kinh đến, có quần áo theo mùa, có đồ ăn, có độ dinh dưỡng, còn có thuốc cao huyết áp của mẹ con
Mặc dù ký tên là bạn học4của con, nhưng ba biết là Đồng Hiểu, nó luôn im lặng chăm sóc ba mẹ
Con xảy ra chuyện, thật ra người đau buồn nhất là nó, không chỉ đau buồn, nó còn có áp lực tâm lý rất lớn
Chúng ta có lỗi với Đồng Hiểu, khiến nó chịu rất nhiều uất ức
Nó một thân một mình đi làm ở Bắc Kinh, phải nuôi cả nhà, còn phải chăm sóc ba mẹ, thật sự không dễ dàng.” Tống Thúy dụi mắt, “Hồi Tết, mẹ nghe thấy hàng xóm bàn tán, nói Đồng Hiểu mang thai bị vứt bỏ, về nhà dưỡng thai, Chu Vũ Vi không chỉ không bồi bổ cho nó, còn bắt nó làm việc nhà, đứa bé không giữ được, bị sẩy thai rồi.”
Trái tim Hách Triết tựa như bị từng nhát dao cắt thành mảnh vụn, cô9gái anh đã từng bảo vệ như vậy, những năm anh không có ở đây, rốt cuộc cô đã sống cuộc sống như thế nào, chịu tủi thân thế nào?
Buổi tối, cả nhà đoàn tụ.
Tống Thúy nấu đầy một bàn đồ trước kia anh thích ăn nhất, mãi đến bây giờ, hai ông bà già vẫn có cảm giác hạnh phúc đến quá đột nhiên
Lúc ăn cơm, Hách Quốc Du đột nhiên trầm giọng mở miệng, “A Triết, ba và mẹ con cũng không phải là người phong kiến, ba mẹ không chê Hiểu Hiểu từng ở bên người đàn ông khác, thanh niên bây giờ, ai chẳng có chút quá khứ.” “Đúng vậy, đúng vậy, nếu như Đồng Hiểu có thể trở thành con dâu nhà chúng ta, nửa đời sau mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với nó, bù đắp thiếu sót với nó.” Hách Triết không nói gì, im lặng ăn cơm
Hai ông bà cũng không nói gì thêm nữa, tình cảm là chuyện của thanh niên, bọn họ chỉ muốn biểu đạt tư tưởng của mình, hy vọng hai người không cần có bất cứ chút băn khoăn nào
Mặc dù Đồng Hiểu từ chối làm phù dâu, nhưng đêm độc thân cuối cùng, Chung Hân Văn sống chết muốn Đồng Hiểu ở bên
Đồng Hiểu tan làm đi ra khỏi công ty, Thẩm Thần Phong đích thân tới đón cô
Cả đường hai người đều không nói gì với nhau, Đồng Hiểu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ
Lúc xe đến nhà họ Thẩm, nhìn từ ngoài đã thấy không khí vui mừng, chữ hỷ dán khắp nơi
Trước khi Đồng Hiểu xuống xe, Thẩm Thần Phong đột nhiên trầm giọng nói: “Tâm trạng cô ấy không ổn định lắm, có lẽ là sợ hãi trước khi cưới, lại thêm chuyện mang thai, cô khuyên cô ấy giúp tôi nhé.” Đồng Hiểu mỉm cười gật đầu, xuống xe
Đi vào phòng, người đón Đồng Hiểu đầu tiên là Đinh Đinh, tên nhóc này thấy Đồng Hiểu liền hưng phấn chạy tới, ngọt ngào gọi “cô Đồng”, còn không quên khoe khoang với Đông Đông ở bên cạnh, “Đây là cô giáo anh, không phải cô giáo của em.” Đông Đông đang tập nói, phát âm chưa chuẩn, cứ gọi “cô tháo cô tháo” mãi
Nhìn hai đứa bé xinh xắn đáng yêu, trái tim Đồng Hiểu tự dưng thắt lại
Cô ngồi xổm xuống muốn xoa má hai đứa bé, nhìn thấy Cố Thu khoác cánh tay Tiết Ngọc Lan đi từ trên tầng xuống.
Tay cô khựng lại giữa không trung, nhanh chóng thu lại
Vẻ mặt Tiết Ngọc Lan hơi phức tạp, bà rút cánh tay mình ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh Đồng Hiểu
“Hiểu Hiểu, cháu đến rồi à? Hân Vãn nhắc cháu lâu lắm rồi, nó đang ngủ ở phòng bến, lát nữa sẽ tỉnh thôi, đợi lát nữa cháu dành thời gian ở bên có nhiều hơn nhé.”
Đồng Hiểu gật đầu
Tiết Ngọc Lan lại nói, “Hai ngày nay tâm trạng Hân Vãn không ổn định lắm, nếu có thể, cháu ở đây với nó hai ngày
Khoảng thời gian này Thần Bằng đi công tác ở vùng khác, có lẽ sẽ không về kịp hôn lễ.” Đồng Hiểu cười, không nói gì
Chung Hân Văn đi ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Đồng Hiểu, lập tức kích động, “Đồng Hiểu, cuối cùng cậu cũng chịu đến với tớ rồi, mau qua đây đi.” Đồng Hiểu cười với Tiết Ngọc Lan và Cố Thu, đi về phía Chung Hán Văn
Bụng Chung Hân Văn vẫn phẳng, chưa nhìn ra chút thay đổi nào, cô kéo tay Đồng Hiểu đi vào phòng ngủ của mình
“Đồng Hiểu, cậu đúng là đồ độc ác, không thích làm phù dâu cũng thối đi, bảo cậu đến với tớ cũng không chịu, trong mắt cậu có còn người bạn thân này không hả?”
Đồng Hiểu giải thích, “Gần đây công việc của tớ khá bận.”