Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, “Đã như vậy, anh còn không mau cút đi.” “Người nên cút là anh đấy!” Đồng Hiểu lạnh lùng mở miệng, “Thẩm Thần Bằng, nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thẩm Thần Bằng nghiến răng, “Em nhắc lại lần nữa xem!”
“Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Đồng Hiểu không chút sợ hãi nhắc lại, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường
Thẩm Thần Bằng siết chặt hai tay thành nắm đấm, nhưng nhất thời không biết nên vung về phía ai, thật ra anh muốn cho mình một cái tát nhất
“Thẩm Thần Bằng, cút đi, đừng quấn lấy tôi nữa!” Thẩm Thần Bằng siết hai tay lại, từ từ buông ra, cuối cùng xoay người rời đi
Đồng Hiểu mệt mỏi ngồi trên sofa, tay day thái dương mãi
“Hình như anh ta vẫn chưa3quên được cô.” Đồng Hiểu lắc đầu, tự giễu nói: “Đàn ông đều giống nhau thôi, vứt bỏ một người phụ nữ, nhưng vẫn khăng khăng muốn người ta một lòng với anh ta.” Giây phút nhìn thấy cô thương cảm, thở dài vì một người đàn ông khác như vậy, Hách Triết không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu trong lòng
“Anh cũng về đi thôi, không ngờ đã muộn thế này rồi
Nếu anh muốn nghe chuyện cũ thì để cuối tuần đi, chuyện thú vị giữa chúng ta nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết được.” Tình cảm mười mấy năm, ở bên nhau mười mấy năm, không phải mấy tiếng, hoặc một sớm một chiều là có thể nói hết được
Hách Triết vỗ nhẹ lên đầu cô, “Cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Hách Triết đi xuống tầng, ra0khỏi hành lang liền bị một nắm đấm vung vào mặt, đối phương ra tay rất mạnh, thậm chí anh ta còn lui về phía sau hai bước
“Đêm hôm khuya khoắt ở chung cư của cô ấy, các người đã làm gì hả?” Khóe miệng Hách Triết rớm máu, anh ta lạnh lùng trả lời, “Liên quan gì đến anh? Anh là gì của cô ấy?”
Thẩm Thần Bằng cứng họng, tức không nói lại được, bèn vung một quyền nữa lên đầu anh ta.
Lần này, Hách Triết cũng không khách sáo nữa, hai người lao vào đánh nhau
Hách Triết trúng mấy quyền vào đầu, nhưng cũng không bị thiệt, Thẩm Thần Bằng bị đánh phụt cả máu.
“Đừng nói tôi không có gì với Đồng Hiểu, cho dù chúng tôi có cái gì, anh cũng không quản được! Tôi đã gặp nhiều5người không nói lý lẽ, nhưng cái kiểu vô duyên vô cớ như anh thì là lần đầu tiên tôi gặp.” Hách Triết nói xong lười để ý đến cái tên điên này, lái xe rời đi.
Thẩm Thần Bằng không đi ngay mà chạy vào thang máy, lại lao lên phòng cô
Anh dùng sức bấm chuông cửa, đấm thùm thụp lên cửa, gõ rất lâu, Đồng Hiểu mới mở cửa ra
Nhìn vết thương trên khóe miệng anh và vết máu trên áo sơ mi trắng, cô không tự chủ được cau mày lại, lạnh lùng hừ giọng, “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không hả? Ngày mai tôi còn phải đi làm, không thoải mái được như anh”
“Nếu như anh không kết hôn với Cổ Thu, em sẽ quay lại bên anh chứ?”
Đồng Hiểu ngây người, thật sự không ngờ4anh sẽ nói như vậy
“Đồng Hiểu, anh yêu em.”
Cô không bị cảm động mà còn cảm thấy rất trào phúng
Thẩm Thần Bằng, đêm hôm khuya khoắt anh đến đây để trêu tôi à?” Thẩm Thần Bằng đột nhiên ôm chặt lấy vai cô, gần như gầm lên, “Anh đang nghiêm túc, em không ở bên cạnh anh, ngày nào anh cũng nhớ em, mỗi giây mỗi phút đều nhớ em
Mỗi tối nằm ở trên giường, anh đều sẽ nghĩ, chỉ cần có thể nhìn thấy em một lần là thỏa mãn rồi
Thấy Hách Triết ở chung cư của em, anh ghen đến nỗi sắp phát điên
Cho dù biết hai người không có gì, anh vẫn nổi điên.”
Nghe lời nói gần như điên cuồng của anh, Đồng Hiểu bình tĩnh, không chút dao động
“Thẩm Thần Bằng, không còn sớm nữa, anh về9đi thôi.” Anh ôm cô thật chặt vào lòng, dường như chỉ cần buông ra, cô sẽ hoàn toàn biến mất
“Anh xin lỗi, trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em tổn thương, đến tận bây giờ anh mới biết rõ, anh đã yêu em từ lâu rồi
Cổ Thu đã là quá khứ, lúc đối mặt với cô ấy, anh đã mất đi cảm giác yêu đương năm đó
Anh xin lỗi, anh luôn tưởng là mình vẫn còn yêu cô ấy, hóa ra tất cả đã thay đổi
Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.” Đồng Hiểu vẫn mặc cho anh ôm, đến lúc anh bình tĩnh lại, cô mới nhẹ nhàng đẩy anh ra
“Đáng tiếc, tôi đã không yêu anh nữa rồi.” Anh vô cùng nhếch nhác, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
“Tôi đã từng nói, cho dù anh quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi trở lại bên cạnh anh, tôi cũng sẽ không đồng ý
Yêu một người rất dễ dàng, nhưng khiến trái tim đã chết đập lại rất khó
Thẩm Thần Bằng, chúng ta không thể nào bên nhau nữa, anh tỉnh táo lại đi.”
Anh sửng sốt nhìn cô, dường như đang phán đoán biểu cảm của cô có bao nhiêu là thật
“Đồng Hiểu, anh biết trước kia anh làm tổn thương em, anh nguyện dùng mỗi ngày trong tương lai để bù đắp, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Anh buông bỏ cái gọi là tôn nghiêm của đàn ông xuống, cầu xin cô
Đồng Hiểu chỉ cười
“Xin lỗi, không phải là tôi không muốn cho anh cơ hội, chỉ là tôi đã chết tâm với anh rồi.” “Đồng Hiểu!”
Cô hít sâu một hơi, “Mời anh đi cho, cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, tôi không muốn bị anh quấy rầy nữa.” Anh đột nhiên sầm mặt lại, lạnh lùng chất vấn, “Có phải là vì anh ta, là vì mối tình đầu của em chưa chết, em lại yêu Hách Triết rồi đúng không?” “Anh hiểu thế nào thì hiểu, dù sao tôi cũng sẽ không yêu anh nữa.” Thẩm Thần Bằng siết chặt hai tay thành nắm đấm, nghiến răng, lạnh lùng gằn từng chữ, “Em có tin chỉ cần anh không đồng ý, không một người đàn ông nào dám cần em, Hách Triết cũng không dám không?” Đồng Hiểu giễu cợt, “Đương nhiên tôi biết năng lực một tay che trời của anh, nếu như anh chỉ mình chưa đủ vô liêm sỉ, vậy thì anh cứ làm như vậy đi.” Đồng Hiểu nói xong, đóng sầm cửa lại
Cô mệt mỏi dựa vào cửa, vào giờ phút này, tâm trạng cô còn bình tĩnh hơn cả tưởng tượng, chỉ là cảm thấy cái thế giới này quá châm biếm.
Lúc đầu rời xa anh, cô hy vọng anh có thể kéo cô, nói với cô, cho dù Cố Thu quay lại rồi, anh cũng vẫn yêu cô.
Nhưng không, cô vĩnh viễn không quên được, cô ở dưới người anh, nhưng anh lại gọi tên Cố Thu.
Cuối cùng Đồng Hiểu không đồng ý làm phù dâu cho Chung Hân Văn, bọn họ đã từng nói phải cùng nhau kết hôn, phải cùng nhau hạnh phúc
Lời hứa trước kia rất son sắt, bây giờ có thể thực hiện được bao nhiêu điều? Ở những năm tháng tươi đẹp nhất, cho dù trải qua sống chết, bọn họ vẫn tin tưởng tương lai sẽ tốt đẹp
Thời gian trôi qua, thực tế gần như mài sạch tất cả ước mong xa vời của bọn họ, chỉ còn lại trái tim trăm nghìn lỗ thủng
Dần dần, bọn họ học được cách lạnh lùng nhìn thế giới, giữ cho mình một phần yên tĩnh và an ổn
Chung Hân Văn mặc dù oán trách cô không nể tình, nhưng vẫn thấu hiểu.